Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:32
Lượt xem: 23
Dì Dương thở dài một tiếng, ngầm cảm thán trong lòng. Cuối cùng, tất cả những lời muốn nói đã hóa thành tiếng thở dài.
Bọn họ lên núi, chọn một nơi phù hợp, sau đó Sở Thấm bắt tay vào đào hố để làm huyệt mộ. Bọn họ không tốn quá nhiều công sức vào chuyện tìm một nơi tốt để hạ táng, nguyên nhân chính là họ không quen ai hiểu phong thủy để mà tư vấn, lại không thể gióng trống khua chiêng đi tìm vì sẽ c.h.ế.t toi.
Sau khi đào xong huyệt mộ, Sở Thấm cùng cậu út Dương và dì Dương lại tới Hoa Khê để dời mộ. Việc này mất tầm nửa ngày, trước khi các đội viên tan làm thì họ đã thuận lợi di dời tro cốt của mẹ nguyên chủ về. Đúng thế, năm ấy mẹ nguyên chủ đã được hỏa táng, nhờ vậy mà họ có thể dời mộ dễ dàng hơn nhiều.
Khi trời xế chiều cũng là lúc mộ phần được dời xong. Cậu út Dương và dì Dương nán lại đó đắp bia, còn Sở Thấm thì ở nhà bếp nấu cơm chiều.
Chờ tới khi hai người kia đắp xong bia mộ, thức ăn cũng đã chín. Trước khi mặt trời lặn, cậu út Dương đã kịp đi dạo một vòng, ngắm nhìn ngọn núi nhỏ này. Lúc trở về, ông ấy nói với Sở Thấm: “Nhà cháu đúng nơi đắc địa đấy, ngọn núi Khưu phía sau nhà kia quả là chỗ lý tưởng để nuôi gà, chỉ cần rào lại là sẽ không sợ gà chạy khỏi núi Khưu rồi.”
Dứt lời, hai mắt ông ấy sáng lên, có vẻ đang rất nóng lòng muốn thử xem sao.
Xem ra là có tính toán rồi.
Dì Dương vỗ ông ấy cái bốp: “Dùng đầu óc của mình vào mấy việc đàng hoàng đi, đừng tối ngày kiếm đường ngang ngõ tắt, dạy hư Sở Thấm luôn rồi kìa.”
Suýt nữa cậu út Dương đã không kiềm được mà thốt ra hai chữ “Thúi lắm” rồi.
Sở Thấm còn “tà ma ngoại đạo” hơn cả ông ấy nữa, cái tính ngang ngược trời sinh đó mà có thể bị ông ấy dạy hư sao?
Chẳng lẽ chị không thấy biểu cảm của Sở Thấm lúc này như kiểu “Chú nhỏ nói đúng” hả?
Thật ra Sở Thấm cũng nghĩ đến chuyện này rồi, chỉ là tuy đợt này cô gom được nhiều trứng đã thụ tinh nhưng trước mắt vẫn chưa có ý định thử. Lý do cô do dự không phải vì sợ người khác phát hiện mà do thời tiết dạo này không tốt, tới cả người còn không có mà ăn thì làm gì dư lương thực cho gà chứ.
Chờ dì Dương xuống nhà bếp bưng đồ ăn, cậu út Dương lặng lẽ quay sang hứa hẹn với Sở Thấm: “Nếu cháu nuôi gà, sau này cậu sẽ giúp cháu mang trứng ra ngoài bán, giờ trứng có giá lắm đấy.”
Sở Thấm ra sức gật đầu, đang định nói gì đó thì lại thấy dì Dương bước tới nên vội vàng ngậm miệng, còn lén ra hiệu cho cậu út Dương: “Lát nữa bàn tiếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-380.html.]
DTV
Người trong thôn đã tan làm, thím Sở và chú Sở dẫn theo Sở Hồng, Sở Kiến tới nhà cô. Đồ ăn hôm nay phong phú cực, có lẽ là do dì Dương thấy Sở Thấm có nhiều của cải nên cũng không nói gì Sở Thấm nữa mà buông tay chơi xả láng.
Trên bàn lúc này có cá muối cô làm hồi đầu năm, mỗi lần ăn chỉ cần hấp lên là được, mùi vị không tệ; còn có ớt xào thịt, thịt là thịt ba chỉ lấy từ trong không gian của Sở Thấm, điều này khiến cậu út Dương tò mò lắm, không biết cô mua ở đâu mà được loại thịt chất lượng như vậy. Phải biết là từ công xã của họ mà lên thị trấn cũng tốn kha khá thời gian, mà thịt ba chỉ lại là thứ thuộc hàng cao cấp, bày ra chưa bao lâu là đã bán sạch. Nghĩa là nếu họ không nhờ người của công xã hoặc thị trấn đi xếp hàng giúp từ sáng sớm thì sẽ không bao giờ mua nổi thịt ba chỉ đâu.
Nhưng sau khi nghĩ ngợi một lúc, cậu út Dương quyết định im lặng, vì hiện tại trên bàn cơm vẫn còn những người khác.
Ngoại trừ những món đó còn có một tô trứng hấp, một đĩa thịt băm xào cà rốt khô và rau hẹ xào đậu nha.
Bên cạnh năm đĩa đồ ăn to phía trên, Sở Thấm còn nấu một nồi cơm độn khoai lang khô, cũng xem như đủ ăn.
Nếu cộng thêm cả Tiểu Bạch, thì phải nói là ăn không còn một miếng.
Cuối cùng, phần cơm dành cho Tiểu Bạch hôm nay chỉ có chút nước canh trộn chung với chút cơm dính đáy nồi, nhưng nó vẫn ăn rất ngon miệng.
Chuyện dời mộ phần xem như hoàn toàn chấm dứt.
Vì sau khi dời xong, trời cũng đã tối muộn, nên đêm nay dì Dương không về mà ở lại nhà Sở Thấm một đêm.
Màn đêm tới dần, các vì sao cũng bắt đầu ló dạng. Hai người ngồi trên chiếc ghế tre đặt trong sân, vừa hóng gió đêm ngày xuân, vừa tâm sự.
Dì Dương nói: “Chỗ này của cháu thoải mái thật đấy, lúc đầu dì còn sợ nhà cháu ở noi hẻo lánh quá không tốt, nhưng giờ xem ra hẻo lánh cũng có chỗ tốt của hẻo lánh, với cháu mà nói thì đúng là ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm.”
Sở Thấm mỉm cười bảo: “Giờ ngày thường không ai dám tới nhà cháu đâu.”
Cô biết, dì Dương đang lo sẽ có trộm lén đột nhập vào nhà cô, dù sao cũng là một đứa mồ côi sống một thân một mình, trên người còn có nhiều của cải, thử hỏi sao mà mấy tên trộm lại không nhớ thương cho được.
Nhưng nếu dám tới, Sở Thấm sẽ cho chúng ăn đấm, hơn nữa chiêu này cũng rất hữu ích, đã dùng được nhiều năm rồi đấy.
Không biết sau này sẽ thế nào, có điều từ lúc Sở Thấm tóm được cặp song sinh trộm cắp kia, lời đồn về Sở Thấm vẫn ngấm ngầm lan truyền trong công xã.