Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:39:50
Lượt xem: 13
Trong lúc cô đang gánh nước, đám người đội trưởng Hàn cũng đang tập trung lại và cùng đi tới nơi nạn dân đang tụ tập.
Sở Thấm có thể nghĩ tới không thể một mình dấn thân vào nguy hiểm được. Làm sao một người có nhiều năm kinh nghiệm sống như đội trưởng Hàn có thể không nghĩ tới chuyện đó được chứ.
Ông ấy không chỉ đi cùng với Dương Binh, mà còn có sáu đội trưởng và bí thư chi bộ của các thôn lân cận.
Khoảng chừng hai tiếng sau, tám người đã tới gần nơi tụ tập.
Dương Binh nhìn cái lều gỗ ở trước mắt rồi nói: “Bọn họ đã tới đây một khoảng thời gian rồi. Trong huyện cũng không có bất kỳ cách nào hay để đuổi bọn họ đi. Cuối cùng cũng không thể kề d.a.o vào cổ đuổi người ta đi được.”
Đơn giản là việc này bọn họ cũng không có cách nào làm chủ cả. Hôm nay, bọn họ cũng không phải tới đây để xua đuổi nạn dân đi. Tất cả đều là đồng bào, chuyện thiếu đạo đức như vậy ngay cả huyện cũng làm không được, bọn họ nào dám làm chuyện này được.
Bọn họ có mục đích giống như Sở Thấm, bọn họ muốn hiểu biết những chuyện ở bên ngoài huyện Tân Minh này.
Có rất nhiều lều gỗ, hầu hết lều gỗ đều được dựng ở trên mặt đất. Lều gỗ nằm trên mặt đất cũng không có gì, đa số giống nhau đều là lều gỗ còn chưa được xây dựng xong, hoặc là không sẵn sàng sử dụng lâu dài trước khi tiếp tục di chuyển.
Tuy rằng huyện Tân Minh có phát cho bọn hắn một ít lương thực, nhưng lương thực cũng không nhiều. Mỗi ngày, mỗi người có thể được chia một miếng bánh rau rừng và một chén cháo khoai lang loãng đã là không tồi rồi.
Nhưng đa số nạn dân cũng không cảm thấy bất mãn, bởi vì bọn họ hiểu được có bao nhiêu người đang chạy nạn, lương thực tích tiểu thành đại, có thể cung cấp một ít lương thực cho bọn họ ăn để sống sót đã là không tồi rồi.
Huống chi trẻ con dưới một tuổi còn có thể nhận thêm một chén sữa dê nữa. Điều này đã khiến một số người cảm thấy rất cảm kích.
Nhưng ở trên đời này luôn có người tốt thì cũng có người xấu. Có người cảm thấy biết ơn, nhưng cũng có người có lòng tham không đáy.
DTV
Suy cho cùng, số lượng nạn dân càng ngày càng tăng. Ngày thường, khi đi ngang qua có thể nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt của người dân.
Cho dù thôn sắp cạn kiệt lương thực, cuộc sống của người trong thôn cũng còn tốt hơn so với bọn họ khiến bọn họ đỏ mắt ghen tỵ.
Vì thế, gần đây luôn xảy ra tình trạng người dân trong thôn bị trộm lương thực. Cũng may là đồ ăn vừa hết và tổn thất cũng không lớn, đội trưởng ở địa phương cũng không tiếp tục truy bắt kẻ trộm.
Cho dù kẻ trộm có bị bắt được thì chỉ cần quỳ xuống khóc lóc thảm thiết một phen, cũng có thể làm mềm lòng người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-391.html.]
Đội trưởng Hàn tạm thời vẫn còn chưa biết đến những việc này. Nếu ông ấy mà biết, chắc chắn là ông ấy sẽ hô to ông trời phù hộ, khiến cho thôn Cao Thụ cách nơi này rất xa.
Mấy người quan sát một lát, tìm được một người cũng là đội trưởng.
Người này họ Đặng, tên là Đặng Nguyên Long. Sau khi nghe ngóng ông ấy là người ở huyện bên cạnh, Hàn Định Quốc sửng sốt vài giây, ông ấy hơi kinh ngạc.
“Lại xa như vậy sao?” Ông ấy ngạc nhiên hỏi.
Đặng Nguyên Long cười khổ hai tiếng, ông ấy mời bọn họ ngồi ở trên một bãi đất trống ở bên cạnh lều gỗ, nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã đi bộ gần một tháng mới tới được chỗ của mọi người.”
Dương Binh suy tư vài giây nói: “Cũng có nghĩa là ngay cả cày bừa vụ xuân mà đội của các người cũng không lo được à?”
Đặng Nguyên Long thở dài đáp: “Làm gì còn có cày bừa vụ xuân cơ chứ? Lúa được dùng để gieo trồng mùa đông năm ngoái và đầu năm nay đều đã bị ăn hết rồi.”
Đám người Hàn Định Quốc: “…”
Bọn họ cảm thấy rất khó tin, sao lại có người ngốc đến mức ăn cả hạt giống cơ chứ.
Đúng vậy, ngu ngốc.
Ở trong mắt dân quê, cho dù có đói ra sao cũng không thể ăn hết hạt giống năm sau được.
Đặng Nguyên Long nói: “Đó là vì còn chưa có đói đến mức đó.”
Khi đang nói, hốc mắt của ông ấy xuất hiện một chút nước mắt trong suốt, nhưng ông ấy đã nhanh chóng nuốt nước mắt vào trong, nói: “Mọi người không hiểu được đâu. Ở chỗ của chúng tôi có cả người c.h.ế.t vì đói. Trong thôn đã cạn kiệt lương thực đến nỗi lột cả vỏ cây để ăn, nào còn nghĩ đến chuyện giữ lại hạt giống để trồng trọt cơ chứ. Chúng ta có thể đi một chặng đường xa như vậy tới chỗ của mọi người, thứ mà chúng tôi mất đi chính là hạt giống.”
Vẻ mặt của Hàn Định Quốc đanh lại, ông ấy thở dài hỏi: “Có thể hỏi hỏi vì sao lại như vậy hay không?”
“Vì sao, còn không phải là bởi vì ông trời hay sao!”
Đặng Nguyên Long không nói chuyện, mà là một ông lão lên tiếng.
Ông lão kia trông có vẻ rất lớn tuổi, dáng người mảnh khảnh nhưng tinh thần lại có vẻ đầy nghị lực, xem ra gia đình của ông lão đã bỏ ra rất nhiều công sức trong suốt chặng đường đi.