Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-10-27 21:40:00
Lượt xem: 20
Ngay sau đó, bà ấy phải đi giặt quần áo. Quần áo này là tối hôm qua người trong nhà thay ra, bà ấy phải xách theo thùng đến dòng suối cách nhà không xa để giặt quần áo.
Có khoảng hai thùng lớn quần áo, nhưng mà bác gái Trương cũng không cảm thấy mệt. Có lẽ là bởi vì đã lao động mệt nhọc suốt mấy chục năm qua nên bà ấy đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Có lẽ là thậm chí bà ấy cũng không biết được bản thân đã c.h.ế.t lặng như thế.
Bên dòng suối nhỏ có rất nhiều thím và cô gái trẻ đang giặt quần áo. Lúc trước, Sở Thấm cũng có một vị trí nhỏ ở đây.
Sau khi bác gái Trương tới nơi, bà ấy lập tức hòa nhập với mọi người, vừa giặt quần áo vừa nói giỡn.
DTV
Ở bên kia, bà cụ Trương vốn đã quen dậy sớm cũng đã đi từng bước nhỏ vào phòng bếp như thường lệ.
Trên người bà ta mặc một bộ quần áo màu xanh đen, tóc được vén bằng nước chỉnh chỉnh tề tề.
Bà cụ Trương lấy ra một cái chén đặt ở trên bệ bếp. Sau đó, bà ta móc chìa khóa mà bản thân vẫn luôn giữ ra rồi mở khóa tủ bát.
Đây là biểu tượng cho “Đương gia làm chủ” cho bà ta. Dù người chủ gia đình đã vất vả suốt mấy chục năm như bà ta cũng chưa từng được ăn canh trứng.
Bà cụ Trương mở khóa rồi lại mở cửa.
“Hả?”
Hình như có gì đó không thích hợp.
Bà cụ Trương trừng lớn đôi mắt, hít hà một hơi.
“Trời ơi…”
Bỗng nhiên, từ trên không trung nhà của Trương lão đại phát ra một âm thanh có thể xuyên qua mấy dặm đưỡng, nó tựa như một cái đồng hồ báo thức đánh thức toàn bộ người ở trong thôn.
Trương lão đại đột nhiên đứng dậy, ông ta vẫn còn ngơ ngác sau khi trực tiếp tỉnh lại từ trong cơn ngủ say.
“Hình như tôi nghe thấy giọng của mẹ mình nhỉ?” Ông ta lẩm bẩm.
Trương Phi Yến ở kế bên cũng diễn ra tình huống tương tự như thế. Trong nháy mắt, cô ấy chợt tỉnh dậy, cười ha ha không tiếng động, cô vội vàng bước xuống giường, xỏ giày ngược cũng không hay, cô ấy vội vội vàng vàng chạy ra sân.
Giờ phút này, người cha hiếu thảo của cô ấy đã lao ra ngoài rồi.
“Mẹ ơi, sao vậy!”
Trương Phi Yến vừa chạy vừa bò suốt đường đi, cô ấy nghiêng ngả lảo đảo tiến vào nhà bên cạnh. Cô ấy cố nén cười, hỏi: “Bà nội, sao vậy ạ?”
“Cứu mạng, nhà của tôi bị trộm! Mỡ heo của tôi, mỡ heo của tôi!”
Bà cụ Trương ngồi bệt xuống đất, bà ta khóc lóc đau khổ tột cùng như hận không thể đập đầu xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-397.html.]
Lời này vừa nói ra, Trương lão đại đang chậm chạp xỏ giày ở trong phòng nhịn không được hỏi: “Cái gì, nhà chúng ta lại bị trộm sao!”
Cái gì mà gọi là lại chứ?
Lúc trước, Trương Phi Yến đã trộm qua mỡ heo một lần rồi. Giờ phút này, khi nhớ tới hũ mỡ heo kia, cả thể xác lẫn tinh thần của cô ấy đều thoải mái, hận không thể hô một tiếng hay với Sở Thấm!
*
Nhà của Trương lão đại bị trộm.
Đây là tin tức nóng hổi trong hôm nay ở thôn Cao Thụ này.
Nhà họ Trương bị trộm chín cân gạo, ba mươi hai cân khoai lang, một hũ mỡ heo và hai mươi hai quả trứng gà.
Đây là tin tức sốt dẻo trong hôm nay ở thôn Cao Thụ này.
Toàn bộ mọi người bao gồm cả Sở Thấm ở bên trong đều chạy tới nhà của Trương lão đại để xem. Những người khác đều tò mò cộng thêm sự khiếp sợ và thậm chí là chấn động, Sở Thấm và Trương Phi Yến đơn thuần là xuất phát từ tâm lý của kẻ tội phạm sau khi đã phạm tội lại quay về hiện trường phạm tội để thưởng thức.
Đương nhiên là Sở Thấm thật sự cũng có thể chịu đựng được.
Dù sao cô cũng là người có ân đền oán trả. Trương lão đại mắng cô, cô sẽ đi trộm nhà của ông ta. Hai người bù trừ cho nhau, xem như đã tính sổ xong rồi, không cần phải đi xem kịch nữa.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều đi quá đó nhưng cô không đi, có phải quá để lộ ra sơ hở hay không?
Bởi vì đêm hôm trước phải đi ăn trộm, mãi đến bảy giờ sáng hôm sau Sở Thấm mới thức dậy, cô ngáp dài, đôi mắt suýt chút nữa đã không mở ra rồi.
Đứng ở nơi rất xa, cô đã nghe được tiếng ồn ào ở trong thôn.
Không cần lấy kính viễn vọng ra nhìn, Sở Thấm cũng có thể đoán được âm thanh đến từ nhà của Trương lão đại.
Sắp đến giờ đi làm, Sở Thấm cũng không nấu cơm, cô vội vàng ăn xong bữa sáng sau liền đi tới sân đập lúa.
Nhưng mà số người tới sân đập lúa rất ít, như vậy những người dân trong thôn đều đang ở đâu?
Ở nhà của Trương lão đại.
Có người nhìn thấy Sở Thấm tới, hưng phấn nói với cô: “Sở Thấm, cô mới đến à? Cô có biết chuyện gì chưa? Nhà của Trương lão đại bị trộm đó!”
Sở Thấm gật đầu nói: “Không phải là tôi vẫn luôn tới đây vào lúc này hay sao?”
Ngay sau đó, cô lại mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi che miệng lại nói: “Thật sự là bị trộm sao?”
“Cô biết chuyện này sao?”
Sở Thấm đáp: “Đoán thôi. Tôi ở trong nhà nghe thấy tiếng mắng chửi của bà nội Phi Yến và bác cả của Phi Yến.”