Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 406
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:46:11
Lượt xem: 18
Sở Thấm không chủ động đi tìm người ta. Ngày hôm sau, trong lúc làm việc, sau khi nghe thím Sở giới thiệu sơ lược về tên tuổi và quê quán của ba thanh niên trí thức, Sở Thấm đoán Giang Nhiễm chắc là cô cháu gái luôn ấp ủ suy nghĩ xuống nông thôn cống hiến của đầu bếp Giang.
Thím Sở nói: "Hoàn cảnh của thôn chúng ta tốt, trong thôn cũng không có kẻ gian ác, ngay cả Trương lão đại mà cháu ghét nhất cũng chỉ là người lẻo mép, có rất nhiều người áp chế được ông ta, chỉ là bình thường không có ai quan tâm tới hay so đo với ông ta thôi."
"Bởi vậy những thanh niên trí thức này xem như rất có phúc. Cháu ít ra ngoài nên không biết, ở huyện bên cạnh có một thanh niên trí thức suýt chút nữa đã bị dân bản xứ ép cưới. Gia đình của cô gái đó ở xa, bản thân cô ấy thì rụt rè nhút nhát, sau khi bị đe doạ xém chút nữa cô ấy đã gả cho kẻ nọ. Cuối cùng có một nữ thanh niên trí thức khác cảm thấy bất bình nên đã lên huyện, trực tiếp tố cáo với chính quyền huyện mới giải quyết được."
Nói xong, bà ấy thở dài.
Thím Sở thật sự không hiểu tại sao mấy cô gái thành phố lại đi ngàn dặm xa xôi tới nông thôn.
Nếu là bà ấy, nói gì đi nữa bà ấy cũng không dám đi một mình tới một địa phương hẻo lánh.
Sở Thấm ngẩn người: "Nói vậy, trong vòng mấy năm nay, có rất nhiều thanh niên trí thức lần lượt xuống nông thôn."
Thím Sở: "Đúng vậy, sao ngay cả chuyện này cháu cũng không biết thế, năm nay thôn chúng ta có năm người, thôn Tịnh Thủy kế bên cũng năm người, ngay cả thôn Lưu Lý cũng có ba người. Đội trưởng Hàn tức tới mức trợn mắt, ông ấy cho rằng thôn Lưu Lý và thôn Tịnh Thủy đều chiếm được lợi ích, chỉ có thôn Cao Thụ chúng ta chịu thiệt thòi."
Sở Thấm không tập trung nghe câu nói tiếp theo của bà ấy mà tất cả sự chú ý của cô dêud đặt lên số lượng người đến.
Tại sao lại có nhiều người xuống nông thôn như thế?
Nguyên nhân chỉ có một, đó là thành phố sắp gồng gánh hết nổi rồi.
Sở Thấm không nhịn được mà đoán là trong tương lai số lượng thanh niên trí thức sẽ ngày càng nhiều.
Mặc dù Trương Phi Yến từng nhắc đến việc này nhưng lúc đó Sở Thấm nghĩ rằng chuyện này chỉ kéo dài trong vài năm thôi, bây giờ xem ra việc thanh niên trí thức xuống nông thôn có thể sẽ kéo dài từ mười năm trở lên.
Có điều tạm thời những việc này không ảnh hưởng đến Sở Thấm nên cô chỉ nghĩ ngợi chốc lát rồi bỏ qua.
Việc bây giờ cô cần làm là nghĩ cách tránh thoát lần thu sắt tiếp theo, theo cô thấy việc thu sắt có lẽ vẫn sẽ tiếp tục được thực hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-406.html.]
Ánh nắng gây gắt nên thời tiết càng lúc càng nóng.
Công việc ngày càng nhàm chán.
Mọi người siêng năng dậy sớm làm việc cực khổ suốt một năm, nhưng đến lúc thu hoạch thì không được bao nhiêu lương thực...
Không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng người chỉ chú ý đến kết quả và lợi ích như Sở Thấm khá khó chịu.
Chẳng trách thời cổ đại có câu dù cày sâu cuốc bẫm nhưng chỉ tai hoạ ập tới thì tất cả đều trở thành công cốc.
Con người chăm chỉ cấy cày cả một năm, thế nhưng chỉ một cơn lũ quét đi qua thì chẳng còn lại gì cả.
Cho dù lương thực không mất hết thì cũng không đủ nộp thuế, chi bằng buông xuôi, ra ngoài xin ăn và chờ cứu trợ.
Đợt trước lúc Sở Thấm đến trạm phế liệu trên huyện đã mua được một quyển sách, nội dung bên trong giới thiệu về "Trống hoa Phượng Dương" và một số nhận xét mới lạ đối với bài hát này.
Trống hoa Phượng Dương là một dân ca miêu tả cuộc sống của người dân ở nơi thường xuyên xảy ra thiên tài, Sở Thấm cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình cũng tương tự như những nạn dân đó.
Nhìn những hoa màu hằng ngày được người dân gánh nước tưới và bón phân hoá học nhưng vẫn không phát triển, Sở Thấm muốn bỏ cuộc.
DTV
Haizz, cô thật sự rất muốn bỏ cuộc.
Mặc dù trong lòng Sở Thấm nghĩ như thế nhưng lúc làm việc cô vẫn chăm chỉ lấy đủ công điểm, dẫu sao cô cũng đã tốn công nên đương nhiên cô muốn bản thân nhận được lợi ích lớn nhất.
Công việc của cô hôm nay là rải phân hoá học, nhổ cỏ và bón phân là hai công đoạn cô ghét nhất.
Điều tồi tệ là thời tiết nay còn nóng hơn năm ngoái, sau khi phơi mình dưới ánh nắng nóng gay gắt, mùi hương trên cơ thể thật sự kinh khủng.
Sở Thấm mệt bở hơi tay, khó khăn bò lên bờ ruộng nghỉ ngơi, cô ngồi dưới tàng cây cổ thụ tận hưởng sự mát mẻ. Nghỉ ngơi xong, cô về nhà uống chè đậu xanh, thuận tay bỏ những thức ăn cần nấu lâu vào nồi để nấu từ từ, đến lúc cô về là ăn được.
Xong xuôi, Sở Thấm quay lại làm việc.