Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 432
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:52:56
Lượt xem: 10
“Đội, đội trưởng...” Trương lão đại vừa ăn vừa bò chạy đến đồng ruộng của đội trưởng Hàn, bởi vì đường trơn nên ông ta còn té ngã mấy lần. Lúc đến bên cạnh đội trưởng Hàn, ông ta run rẩy chỉ tay về phía xa, giọng nói lắp bắp: “Đội trưởng ông mau xem đi, có người ở thôn Lưu Lý cách vách tới đây!”
Có rất nhiều người, ít nhất cũng hơn một trăm.
Đây đúng là chuyện lớn.
Hai chân Trương lão đại nhũn ra, trong lòng không kiềm chế được nghĩ muốn trốn về nhà để tránh thoát khỏi trận đoạt lương thực này.
Muốn cướp lương thực thì cứ cướp đi, mạng sống mới là quan trọng nhất.
Nhìn quy mô này, chắc chắn lát nữa sẽ dùng binh khí đánh nhau cho xem.
Còn mang theo lưỡi hái nữa kìa!
Vừa mới dứt lời, đội trưởng Hàn đang tập trung cắt lúa ngẩng đầu lên nhìn theo hướng tay ông ta chỉ.
Sắc mặt ông ấy lập tức thay đổi, giây tiếp theo trong thôn có tiếng người gõ vang chiêng sắt.
“Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng…”
“Mau tập hợp lại, có người muốn tới cướp lương thực!”
“Không được để bọn họ động vào lương thực của chúng ta!”
DTV
“Là thôn Lưu Lý, tổ sư cha bọn họ, lũ súc sinh, đều là hàng xóm với nhau mấy thế hệ, vậy mà cố tình kéo người đến, tôi xem bọn chúng có dám cướp nơi khác không!”
Nhìn hướng bọn họ đi tới chỗ người dân thôn Lưu Lý, Sở Thấm đứng thẳng dậy, đôi mắt chợt trừng lớn.
Trái tim cô đập thình thịch, sau đó cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Thôn Lưu Lý không bình thường.
Thấy bọn họ đi đường bình thường, trên người không có sát khí, dáng vẻ không giống tới đoạt lương thực.
Đội trưởng Hàn cũng cảm thấy như vậy.
Ánh mắt đầu tiên là bị dọa sợ, nhìn thêm lần nữa… Ờm, ông ấy hiểu rồi.
Thôn Lưu Lý thật sự là thừa nước đục thả câu, à không, với tình huống hiện tại phải là ngang nhiên cướp giật mới đúng.
“Lão Cảnh, sao ông lại tới đây?” Đội trưởng Hàn vẫy lưỡi hái trên tay, sau đó đá bùn đất bám nặng nề trên đế giày ra, đi lên bờ ruộng trên đường hỏi đại đội trưởng thôn Lưu Lý.
Những người khác trong thôn Cao Thụ đều cau mày, đôi mắt đỏ au, mỗi người đều cầm lưỡi hái hận không thể ra tay lập tức nhưng giây tiếp theo nhìn thấy đội trưởng Hàn thân thiện như vậy, không khỏi sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-432.html.]
Đại đội trưởng thôn Lưu Lý là lão Cảnh mỉm cười nói: “Tôi vừa thấy trời mưa to, nghĩ đến thôn các ông năm nay thu hoạch không tồi, sợ cơn mưa lớn này sẽ phá hoại một năm bận rộn của mọi người, vì vậy tôi đã dẫn theo người trong thôn mình tới giúp các ông.”
“Có chuyện gì vậy?” Trương lão đại đứng bên cạnh lẩm bẩm.
Khuôn mặt chú Hoàng ngơ ngác: “Tôi có biết gì đâu, có điều xem ra lão Cảnh không giống tới đây gây rắc rối.”
Lúc này, đội trưởng Hàn ẩn ý nói: “Phải không? Mọi người tới đúng lúc lắm, nhưng mà nói hỗ trợ cũng chỉ có thể là hỗ trợ thôi.”
“Này, đội trưởng...” Người trẻ tuổi bên cạnh lão Cảnh vội vàng muốn nói chuyện.
Lão Cảnh giơ tay ngăn lại, cắt ngang lời anh ta: “Nghe tôi nói.”
Sau đó ông ta mỉm cười: “Tất nhiên là hỗ trợ, hai thôn chúng ta có quan hệ như thế nào, chẳng lẽ còn có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?”
Đội trưởng Hàn nghĩ thầm: Hừ, tôi không tin các người thật sự muốn giúp đỡ đơn thuần như vậy!
Sở Thấm chậm rãi đi tới, cô tò mò hỏi: “Chú Cảnh, thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng ở đây sao?”
Những người khác vừa nghe, trong lòng liền để ý.
Sở Thấm coi như hỏi thẳng vào vấn đề.
Nếu thôn Tịnh Thủy cũng tới cùng người thôn Lưu Lý để giúp đỡ, vậy thì người thôn Lưu Lý thật lòng muốn tới giúp.
Bởi vì thôn Lưu Lý không thể đắc tội hai thôn lớn ở lân cận.
Nếu một mình chiếm đoạt thôn Cao Thụ, có khả năng kết quả đó là hai bên đều thiệt hại.
Hơn nữa nếu có gan cướp cả thôn Tịnh Thủy và thôn Cao Thụ… Có thể nói là đoạt đi rồi cũng không giữ được.
Chỉ sợ vừa mới mang lương thực chở đi, thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy hợp tác đoạt lại lương thực, thậm chí còn muốn cướp đi.
Lão Cảnh ngoài ý muốn nhìn Sở Thẩm một cái, ông ta gật đầu: “Tôi dẫn theo chín mươi chín người, mà bí thư chi bộ của thôn Tịnh Thủy bên cạnh cũng dẫn theo chín mươi chín người.”
Nói cách khác, số lượng người giống nhau.
Mọi người rốt cuộc cũng yên tâm, ánh mắt nhìn nhóm người này dâng lên niềm vui.
Đội trưởng Hàn cười ha ha: “Được, thôn Cao Thụ chúng tôi nhận lòng tốt của mọi người!”
Lão Cảnh hài lòng, ông ta xoay người vung tay lên: “Thất thần làm cái gì, đã lâu không cắt nên quên phải không? Tất cả đều ra ngoài ruộng đi!”
“Vâng…” âm thanh vang dội bầu trời, bao gồm một trăm người thôn Lưu Lý bao gồm lão Cảnh đều tản ra đồng ruộng của thôn Cao Thụ.