Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:35:50
Lượt xem: 25
Dương Tiểu Hưng lặng lẽ thở phào, cầm cốc nước lên uống rồi lén cho vợ mình một ánh mắt tán thưởng.
Hai năm qua mẹ ông ấy ngày càng trở nên cố chấp. Chị cả đi bộ đội chăm sóc cháu trai, chẳng bao lâu nữa sẽ về. Nếu người làm cậu như ông ấy bất cẩn thì chị cả sẽ cảm thấy có khúc mắc trong lòng.
Thừa dịp bà Dương còn chưa tỉnh táo lại, Dương Tiểu Hưng quyết định nhanh chóng nói cho Sở Thấm biết chuyện này.
Không đợi ăn cơm, ông ấy mặc quần áo tử tế rồi chạy tới thôn Cao Thụ.
May mà đúng lúc bí thư chi bộ thôn và mấy người đang muốn đến thôn Cao Thụ, Dương Tiểu Hưng ngồi lên xe lừa đi theo.
Đến khi bà Dương lại muốn đổi ý thì đã không thấy bóng dáng con trai mình đâu nữa.
DTV
—
Thôn Cao Thụ.
Dương Tiểu Hưng mang theo hai khôi đường đỏ từ nhà đi vào nhà Sở Thấm.
"Cậu út?" Sở Thấm mở to mắt: "Sao cậu lại tới đây?"
Cô đang nướng khoai lang trong nhà chính thì nghe thấy có người gõ cửa, hoá ra là cậu út Dương.
Cậu út Dương lạnh đến mức lông mày lông mi đều đọng sương trắng, vội vàng thò tay đến gần lò than: "Gần đây cháu thế nào rồi, cậu đến đây để nói với cháu một chuyện, nếu thuận tiện thì cậu giới thiệu cho cháu một công việc ở nhà ăn của xưởng sắt thép, chỉ cần hỗ trợ hai tháng là được."
Sở Thấm ngu ngơ: "Hỗ trợ?"
Cậu út Dương gật đầu: "Một tháng mười tám nhân dân tệ, còn có một nửa phúc lợi Tết. Bởi vì nhà máy thép có nhiệm vụ nặng nề nên chỉ có hai ngày nghỉ trong dịp Tết Nguyên Đán, cháu làm đến tháng ba trở về vừa vặn là đầu xuân."
Sở Thấm động lòng.
Mười tám à...
“Phúc lợi năm mới của xưởng sắt thép khá tốt, bao gồm vải vóc, ngũ cốc và dầu, nếu cháu bằng lòng đi thì cậu sẽ đưa cháu tới đó.”
Sở Thấm vội nói: "Cháu đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-47.html.]
Có thể kiếm tiền thì đương nhiên cô sẽ đi!
Bây giờ hãy tạm gác quần áo, thực phẩm và dầu ăn sang một bên, nói về tiền bạc thôi. Một tháng mười tám, hai tháng chính là ba mươi sáu, đến lúc đó cô tiết kiệm được nhiều hơn là có thể bắt đầu sửa nhà rồi.
Cậu út Dương cũng nhặt một củ khoai lang lên, vừa ăn vừa nói: "Chuyện này rất cấp bách, ngày mai, chậm nhất là ngày kia chúng ta phải đến xưởng sắt thép, cháu phải mau chuẩn bị kỹ càng."
Sở Thấm gật đầu: "Cháu hiểu rồi, cháu sẽ làm việc nghiêm túc."
"Khi đến đó thì đừng nói nhiều, người trong nhà máy tương đối hỗn tạp, có rất nhiều người trong nhà máy coi thường chúng ta, vì vậy đừng nghĩ đến việc ở lại, cháu hiểu không?"
"Cháu hiểu được mà." Sở Thấm nói, hạn ngạch của nhà máy hiện đang bị thắt chặt, lại còn là bát sắt kiếm cơm bảo vật gia truyền, một vị trí kéo dài ba đời là chuyện rất bình thường.
Cậu út Dương cũng không có gì nhiều để nói với cháu gái, sau khi giải thích hành lý cần mang theo, ông ấy ăn hai củ khoai lang rồi rời đi, trước khi đi lại dặn dò lần nữa: "Vậy sáng sớm ngày mai cậu sẽ đến thôn đón cháu. Nhớ thu xếp ổn thỏa mọi việc ở nhà nhé."
Nói xong ông ấy vẫn không yên lòng, lại đi tìm chú Sở.
Cũng không biết bọn họ nói chuyện gì mà thím Sở lại nhanh chóng tới nhà cô, trong mắt mang theo ghen tị: "Cháu cứ yên tâm đi, có đồ vật gì quý giá thì cứ để ở chỗ thím, còn nhà thì để chú và thím trông coi cho.”
Sở Thấm nhân cơ hội này tìm hiểu chuyện xưởng sắt thép qua thím Sở. Cô vừa xem lại trí nhớ của mình và nhận thấy nguyên chủ không biết nhiều về xưởng sắt thép này.
"Cháu hỏi thím thì làm sao thím biết được, chúng ta là dân nông thôn mà, mặc dù xưởng sắt thép kia gần huyện nhưng lại thuộc thành phố, cả đời thím còn chưa lên thành phố bao giờ đâu.” Thím Sở thở dài.
Rất nhiều người thậm chí còn chưa lên huyện bao giờ.
"Cháu đừng nghĩ nhiều như vậy, đi làm tốt là được." Thím Sở nói xong cũng rời đi. Trời đang rất lạnh nên không ai muốn ở bên ngoài lâu, đến cô cũng cảm thấy tê buốt.
Thời tiết lại lần nữa hạ nhiệt độ, lúc chạng vạng tối có gió lạnh gào thét.
Ban đêm, sau khi thu dọn đồ đạc xong, Sở Thấm nằm ở trên giường lật qua lật lại không ngủ được.
Sau khi xuyên việt, cô chỉ ở trong thôn Cao Thụ, nơi xa nhất cô từng đi là thị trấn, nhưng tiếp tục đi xa hơn... Cô không thể biết được cảm giác đó như thế nào.
Sợ hãi, chắc chắn là có.
Khao khát, chờ mong, cũng có.
Cô thực sự muốn làm quen với thế giới mới này.