Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 486
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:03:16
Lượt xem: 19
Kỳ Cánh Diêu thất sự rất bất ngờ. Đương nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên không phải là Lan Bạch muốn làm mai cho anh. Dù sao năm nay anh cũng đã hai mươi bảy tuổi, anh cũng không bài xích chuyện này.
Đúng thật là có đồng chí và lãnh đạo trong quân đội đã đề cập đến chuyện kết hôn với anh. Nhưng anh thường xuyên bận rộn, hơn nữa hầu hết đều gặp phải những người nguy hiểm. Khi cuộc sống chưa ổn định thì anh không thể nói chuyện yêu đương với con gái nhà người ta được.
Cha anh mất sớm, hai mẹ con phải nương tựa vào nhau, Kỷ Cảnh Diêu hiểu rất rõ cuộc sống của một gia đình đơn thân trong thời đại này là như thế nào.
Dù sao anh cũng chỉ có một mình, dù có kết hôn hay không, cũng không ai ép buộc.
Vậy tại sao anh lại ngạc nhiên?
Ngạc nhiên là vì Lan Bạch kể cho anh nghe về đối tượng xem mắt.
“Cháu mới về không lâu, chắc là cháu không biết cô gái này đâu.” Lan Bạch cười giới thiệu: “Sở Thấm thật sự rất tài giỏi, một mình cũng có thể sống vui sống khỏe, có hơi giống với cháu.
Thím cả của con bé là Dương Lập Thu sống cạnh nhà dì, chắc cháu cũng có chút ấn tượng về Dương Lập Thu chứ nhỉ. Con bé là một trong số ít những người có tính cách vui vẻ trong thôn dì. Mọi người rất thích Sở Thấm, dì cũng vậy. Bởi vì Sở Thấm thường xuyên đến thăm dì con bé, nên dì mới muốn làm mai cho hai người.”
Kỷ Cảnh Diêu sao có thể không có ấn tượng với Dương Lập Thu chứ.
Ấn tượng là bởi vì Dương Lập Thu là một trong số ít người trong thôn chưa bao giờ bắt nạt hai mẹ con anh.
Hồi đó đất đai trong nhà có thể được phân chia suôn sẻ là nhờ sự giúp đỡ của cha chồng của Dương Lập Thu.
Trùng hợp thay, anh cũng có ấn tượng với Sở Thấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-486.html.]
DTV
Cô gái này đi loanh quanh trong nhà máy cơ khí nên bị anh nhắc nhở, anh gần như đã quên mất người này. Ai mà ngờ được còn thể nghe được chuyện này ở chỗ Lan Bạch.
Trời sinh anh mặt dày, không dễ xấu hổ, cho dù Lan Bạch có đề cập chuyện kết hôn trước mặt anh, anh cũng sẽ không đỏ mặt.
Kỷ Cảnh Diêu đưa cốc cho bà ấy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dì cũng nói rồi đấy thôi, con gái nhà người ta có thể tự mình sống hạnh phúc, nên chưa chắc sẽ thích cháu.”
Từng gặp qua một lần, Kỷ Cảnh Diêu nhận ra Sở Thấm là người có chính kiến mạnh mẽ, mà anh cũng vậy. Anh thầm nghĩ chắc hai người không hợp nhau đâu.
Cả hai đều là những thanh niên bà ấy yêu quý, ham muốn làm mai của Lan Bạch lên đến đỉnh điểm, vội nói: “Như cháu đã nói, có điểm chung giống nhau còn sợ không hợp? Cháu có thể thử ở bên cô gái này. Dì cũng đang cân nhắc người ở thôn Lạc Thủy và Dương Tử Câu, dì thấy gia đình cháu... Cháu định sau này ở trong nhà máy cơ khí đúng không, thôn Cao Thụ ở bên cạnh gần nhà máy cơ khí lắm. Đến lúc đó dù Sở Thấm không thể vào nhà máy của cháu, thì con bé vẫn có thể ở trong thôn.”
Kỷ Cảnh Diêu: “...”
Đợi đã, theo lời dì Lan nói, nếu anh thật sự yêu đương với Sở Thấm, đến lúc đó lúc anh đi vào nhà máy cơ khí, thì Sở Thấm sẽ bị bỏ lại trong thôn vất vả kiếm cơm? Chuyện này không được.
Lan Bạch thấy lời nói của mình không phù hợp, bà ấy nhanh chóng giải thích: “Sở Thấm làm việc giỏi lắm. Con bé luôn nhận được đủ công điểm. Đừng nói là thôn Dương Tử Câu, ngay cả khi cháu chọn ra những người đàn ông từ bảy tám thôn gần đó, cũng không thể tìm được người nào giỏi hơn con bé đâu.”
Bà ấy còn bổ sung thêm: “Tất nhiên, cháu cũng là xưởng phó, sao có thể giải quyết hết tình trạng việc làm của người nhà được? Dì nghe nói nhiều nhà máy không chỉ phải chăm lo cho công nhân mà còn cả người nhà công nhân nữa.”
Hiện nay, nhiều người trong thôn không vào được nhà máy cơ khí, nên tìm mọi cách để trở thành người nhà của các công nhân trong xưởng. Lan Bạch có thể tưởng tượng trong vài năm tới cuộc đời bà ấy sẽ tốt đến mức nào.
Kỷ Cảnh Diêu cảm thấy dì Lan càng giải thích càng vô lý, nếu anh và Sở Thấm yêu nhau, bước tiếp theo chính là kết hôn.
Anh quay trở lại chỗ ngồi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dì Lan, hiện tại cháu có rất nhiều việc phải làm, chưa có thời gian nghĩ đến những chuyện này.”