Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 491
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:13
Lượt xem: 14
Khi đến chân núi nhà Sở Thấm, cậu út Dương tỏ ra bình tĩnh, không còn vội vàng nữa.
Ông ấy đẩy xe lên núi, đi tới trước cửa nhà Sở Thấm, giơ tay gõ cửa “cốc, cốc, cốc”.
“Ai đấy?”
Sở Thấm từ bên trong hét lên.
“Là cậu, cậu của cháu.”
Cậu út Dương thì thầm, Sở Khâm kinh ngạc, lau nước trên tay rồi mở cửa cho ông ấy: “Cậu út, sao cậu tới nhanh thế? Cháu tưởng phải đến tối cậu mới đến.”
DTV
Cậu út Dương sốt ruột bước vào: “Sao cậu có thể đợi đến tối được? Có phải là cháu…”
Ông ấy nói rồi mím chặt môi lại, nhìn ra ngoài cửa, cẩn thận đóng cửa thật chặt rồi đi vào phòng chính, vội vàng hỏi: “Cháu lại đi săn lợn rừng à?”
Lần này Sở Thấm thực sự kinh ngạc, đặt táo mới rửa sạch lên bàn: “Sao cậu biết?”
Có thể đoán được chính xác như vậy.
Sở Thấm cầm quả táo lên, đang định gặm, nghĩ nghĩ rồi bẻ quả táo làm đôi đưa một nửa cho cậu út Dương, cắn một miếng táo nói: “Cháu tưởng cậu nghĩ cháu tìm cậu là vì mấy quả trứng gà.”
Cậu út Dương lắc đầu và gặm quả táo: “Không, gà nhà cháu không thể đẻ trứng nhanh như vậy được.”
Cũng đúng.
Sở Thấm cũng không hề khoe khoang, trực tiếp dẫn cậu út Dương đi vào phòng bếp. Cậu út Dương liếc mắt lập tức nhìn thấy thịt lợn rừng bày trên bàn bếp.
Gần như là một con lợn rừng trưởng thành.
Cậu út Dương hít một hơi, nuốt miếng táo trong miệng xuống, nếu không sợ sẽ bị nghẹn chết.
“Lợn rừng to như vậy, cháu có bị thương không?”
Ông ấy nhìn Sở Thấm, có chút lo lắng hỏi.
Sở Thấm lắc đầu: “Không bị thương, cháu cùng chú và thím đi bắt. Tổng cộng có bốn con, hai con lớn và hai con nhỏ.”
Cậu út Dương bám chặt vào cái bếp lò bên cạnh, loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Sở Thấm tiếp tục gặm quả táo: “Cậu yên tâm, ba người bọn cháu không bị thương, bởi vì cháu bắt được bằng cách đào bẫy. Chỉ là kéo mấy con lợn xuống núi thì hơi mệt.”
Cho nên, giá cả phải tốt một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-491.html.]
Cậu út Dương sửng sốt, nghe thấy bốn con lợn rừng thì ông ấy hoàn toàn choáng váng.
Ông ấy hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại, ông ấy đã thấy được thế giới rộng lớn, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, gật đầu nói: “Những thứ trên bàn của cháu đều là hàng đem bán, cậu sẽ lấy hết, giá cả tùy cháu.”
Hiện tại, thịt rất phổ biến trên thị trường, đặc biệt là sau khi cửa hàng bán thịt của trấn đã hết hàng từ lâu, và một số người thậm chí còn sẵn sàng đổi vàng lấy thịt!
Cậu út Dương không giấu Sở Thấm điều gì, cũng không bắt cô phải biết điều hạ giá thịt xuống.
Ông ấy nói: “Cháu nhớ người bạn họ Hồ của cậu không, cái người sống trên trấn ấy. Trước đây đã bán mười cân thịt và có được một mặt dây chuyền vàng Di Lặc!”
Sở Thấm kinh ngạc.
Ông ấy nói tiếp: “Cháu đừng nghĩ trong quận của chúng ta không có người giàu. Trên thực tế, có rất nhiều người giàu. Họ giàu đến mức cháu không thể tưởng tượng được. Chỗ chúng ta là nơi của những địa chủ. Có những người chỉ đào đất trong sân nhà cũng có thể đào được vàng.”
Sở Thấm mờ mịt.
Ông ấy lại nói tiếp: “Cháu đưa hết cho cậu đi, cậu nhất định sẽ bán với giá tốt. Nhân tiện, cháu có muốn bán nội tạng lợn không? Giá nội tạng lợn hiện nay cũng cao chưa từng có, cậu nhớ cháu không thích ăn nội tạng.”
Sở Thấm nghĩ, hay cô lấy hết nội tạng ra nhỉ?
Cuối cùng cậu út Dương nói: “Như này đi, cháu suy nghĩ một chút rồi nói cho cậu biết giá cả, cháu muốn lương thực, vàng bạc hay là vật gì có giá trị khác. Cháu chỉ cần nói ra, có lẽ cậu có thể sẽ cho cháu. À phải rồi, nếu đổi lấy lương thực... Chỉ sợ sẽ không có nhiều đâu.” Sở Thấm thở ra một hơi, nhất thời không nói gì.
Cô nhìn miếng thịt trước mặt, cắn miếng táo cuối cùng, sau đó bỏ lại phần lõi.
Sở Thấm mím môi, cảm thấy miếng thịt trước mắt tỏa ra ánh vàng.
Cô nên ra giá bao nhiêu nhỉ?
Cô sẽ không khách khí đâu.
Sở Thấm không nhờ cậu út Dương giúp cô đưa ra quyết định, cũng không cân nhắc lâu. Sau khi cậu út Dương cân thịt lợn thành cân, cô đã quyết định ngay.
Muốn cái gì?
Muốn vàng.
Lương thực cô có đủ, hoàn toàn đủ cho cô và chó của cô ăn tới khi đói kém kết thúc.
Tiền cô cũng có, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ dùng. Hơn nữa loại tiền này phải có phiếu mới dùng được, nhiều lúc phiếu còn không hữu dụng, nghe nói hàng cao cấp hơn phải dùng ngoại hối ở cửa hàng hữu nghị mới mua được.
Mặc dù cô dự định tiết kiệm tiền để mua gạch xây nhà, nhưng bây giờ cô không có phiếu của lò gạch.
Hơn nữa, không một nhà nào trong làng lát ngói, nếu bỗng nhiên cô xây nhà lát ngói thì có vẻ quá nổi bật rồi đúng không?