Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 507
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:40
Lượt xem: 16
Trong nhà máy thép tiền lương và phúc lợi của nhân viên đều khiến Sở Thấm không ngừng cảm thấy hâm mộ sâu sắc, nhưng không thể nào mỗi năm đều có thiên tai, cho nên ngày tốt lành của công nhân còn dài mà.
Nhưng nếu đi rồi, liên quan đến hộ khẩu của cô sợ là phải đặt trong nhà máy cơ khí.
Câu hỏi hay đến rồi, nếu đã đến, cô còn có thể lấy được công điểm từ trong thôn hay sao?
Đương nhiên, những thứ này thì không tính đi, nhưng mấu chốt là nhà của cô đồ ăn của cô còn thuộc về cô không?
Sở Thấm có chút buồn rầu, tình thế gần như là khó xử.
Kỷ Cánh Diêu chưa từng nghĩ Sở Thấm vậy mà lại do dự, anh mang theo thành khẩn mà nói: “Bởi vì nhà máy cơ khí có diện tích lớn, cần có đội tuần tra, tôi nghe qua một số chuyện của cô, cảm thấy cô rất thích hợp với công việc này.”
Sở Thấm trầm mặc.
Thì ra là chuyện bắt người và c.h.é.m trộm vẫn còn tốt đến tận bây giờ, xem ra loại chuyện này nếu có cơ hội thì nên làm nhiều.
Cô suy tư xong thì nói: “Tôi có thể suy nghĩ được không?”
Kỷ Cánh Diêu gật đầu: “Đương nhiên là được. Nếu cô muốn đến nhà máy cơ khí thì đến tìm tôi là được, cô hỏi Tiểu Dương ở cửa ra vào, cậu ấy sẽ nói cho cô biết phòng làm việc của tôi ở đâu.”
Sở Thấm nói thầm trong lòng, cô nhớ kỹ bản thân lần trước ở đó suýt chút nữa bị xem như là gian tế.
Nhưng cô hiểu được nếu như cô thật sự đến nhà máy cơ khí, người ở trước mắt này sẽ là ông chủ của mình, cho nên trên mặt không biểu hiện gì, chỉ nghiêm túc gật đầu biểu thị đã nhớ.
Kỷ Cánh Diêu nói xong thì rời đi.
Sở Thấm không biết nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên gọi anh lại: “Ai, chờ chút.”
Kỷ Cánh Diêu phanh chân lại, quay đầu nhìn cô. Không chờ anh hỏi cô có chuyện gì, Sở Thấm liền hỏi nói: “Xưởng phó Kỷ, tôi có thể đổi chút phiếu vải với anh được không?”
Cô có mắt nhìn tốt, hôm qua lúc thấy Kỷ Cánh Diêu đổi phiếu, ngay trong một xấp phiếu kia đã nhìn thấy được phiếu vải.
Anh có nhiều phiếu, phiếu vải chắc chắn sẽ không ít.
Kỷ Cánh Diêu ngẩn người: “Được thôi.”
DTV
Chuyện này đối với anh cũng không phải là chuyện lớn gì, bởi vì quanh năm ở trong binh đoàn, ăn mặc đều do binh đoàn phụ trách, mà trong nhà cũng chỉ có một mình mình, không cần phải gửi tiền gửi phiếu về, cho nên phiếu hay tiền đương nhiên là tích góp không hề ít, nhưng sau khi xuất ngũ gặp thiên tai, phiếu tiền lại không còn chỗ để dùng nữa.
“Nhưng bây giờ trên người tôi không có, cô cần gấp không?” Anh lấy làm khó mà nói.
Sở Thấm khoát khoát tay: “Bây giờ tôi cũng không mang. Vội thì có vội, nhưng cũng không vội một hai ngày được, khi nào tôi có thời gian thì lại tìm anh đổi.”
Kỷ Cánh Diêu đáp lại một tiếng “Được”, cười rồi rời đi.
Cô gái này mở miệng một tiếng là “Anh”, có hơi hiếm thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-507.html.]
Anh rời đi rồi, Sở Thấm móc ra bánh quả hồng, bất đắc dĩ nhìn Đại Bảo ở bên cạnh: “Ai nha, em lớn miệng một chút có được không hả, đừng l.i.ế.m nữa.”
Được rồi, thì ra bản thân không thích hợp trông trẻ con.
Không kiên nhẫn, trẻ nhỏ không hợp ý liền không kiên nhẫn.
Ngồi ở đây hơn mười phút, lại đi dạo dưới chân núi. Chân núi ở đây với thôn Cao Thụ không khác biệt gì nhiều, Sở Thấm dẫn Đại Bảo quay trở về nhà.
“Mợ sao rồi ạ?” Cô tiến vào cửa hỏi.
Cậu út Dương run chân: “Nói là vẫn ổn.”
Sở Thấm hơi yên tâm, cô còn cho là phải mấy giờ cơ, ai ngờ một giây sau bỗng nhiên hô lên: “Sắp sinh rồi.”
Cậu út Dương bỗng nhiên đứng lên: “Thế nào rồi?”
“Đều ổn.” Sau đó là tiếng khóc, bà Dương lại hô: “Lần này rất thuận lợi, con gái con sẽ biết thương người.”
Tốt rồi, cái thai là con gái.
Cậu út Dương vô cùng vui mừng, hận không thể nhảy cao ba thước.
Ông ấy cười ha ha đi nhanh về phía trước mấy bước, bỗng nhiên dừng chân quay đầu lại nhìn Sở Thấm.
Sở Thấm chả hiểu mô tê gì: “Sao thế ạ?”
Nụ cười cậu út Dương vẫn ở trên mặt, đè nén sự hưng phấn quay đầu đẩy Sở Thấm mấy bước vào nhà bếp: “Cháu đi rửa tay đi, nhanh lên.”
Sở Thấm chả hiểu gì: “Sao cháu phải rửa tay.”
Sinh cũng sinh xong rồi, cô còn rửa tay làm gì.
“Ai da, trước tiên đừng hỏi.”
Cô bị đẩy đến bên cạnh ao, dùng nước ấm rửa sạch hai lần, lại bị cậu út Dương dẫn vào trong phòng.
Cậu út Dương mặt mo cười ra nếp nhăn, đẩy Sở Thấm vào nhà, tiếp đó ồn ào nói:
“Đừng ai bế, đừng bế, để Sở Thấm bế trước.”
“Mẹ, mẹ đặt Đại Muội xuống đi.”
“Con cũng không mong con gái của con có đẹp hay không, có học giỏi hay không, chỉ mong con bé có thể mạnh mẽ như Sở Thấm là được rồi.”
Sở Thấm suýt thì ngã ngửa!
Vậy cậu còn không bằng dắt con trâu tới đi!