Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 508

Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:42
Lượt xem: 21

Sở Thấm chưa từng thấy em bé mới sinh, cô cứ cảm giác em gái nhỏ vừa ra đời trong tay mình chẳng khác gì con khỉ hoang trên núi.

Trông vừa nhăn nheo vừa đỏ.

Cô bé cứ như không có xương, ôm mà nhẹ bẫng, còn nhẹ hơn cả rìu trong nhà cô.

Cô cảm thấy mới lạ rồi vội vàng trả lại cho bà Dương: “Mệt quá, tay cháu căng cứng đau nhức luôn rồi.”

Bà Dương cười nói: “Sở Thấm, sao trông cô như thể chưa từng trông em thế, tôi nhớ thím cô nói lúc em trai em gái cô còn nhỏ, phần lớn thời gian đều do cô trông mà.”

Sở Thấm nghĩ lại, đúng là như thế!

Nhưng đó là nguyên chủ trông, chứ kiếp trước ba năm trời Sở Thấm không thấy đứa nhóc sơ sinh nào, cô sợ nhất là những đứa trẻ chỉ cần mạnh tay cũng có thể bóp nát xương cốt thế này.

Sở Thấm ở thôn Tịnh Thủy gần một ngày rồi ăn cơm trưa ở nhà cậu út Dương.

Chạng vạng tối, lúc Tần Hoa kiểm tra xong, xác định hai mẹ con bình an, Sở Thấm mới dẫn Tần Hoa về thôn Cao Thụ.

Sở Thấm vừa mới về nhà, thím Sở đã đến.

“Lúc thím cất quần áo nghe thấy tiếng xe của cháu là biết cháu đã về. Ban nãy thím đi ngang qua nhà họ Tần, bác sĩ Tần nói mợ cháu sinh con gái.” Thím Sở nói, cầm một thứ gì đó không rõ trong tay.

“Vâng, nặng ba kí mốt, dạo này nuôi dưỡng trẻ nặng đến thế cũng chẳng dễ dàng gì. Bà nội Tần nói thân thể cũng khỏe mạnh, trông mặt mũi có vẻ sau này sẽ là một cô bé mắt to mày rậm, chỉ là vừa đỏ vừa nhăn nheo, tiếng khóc cũng cao vút.” Sở Thấm nói.

Thím Sở cười bước vào nhà: “Con gái mà, tiếng khóc thường sẽ cao hơn. Lúc cháu mới ra đời tiếng cũng cao như mèo kêu vậy. Dì cháu và mẹ cháu là những cô gái thanh tú có tiếng trong vùng, cháu gái thì giống cô, còn cậu út và mợ cháu cũng không khác nhau mấy, chắc chắn sau này em họ cháu sẽ đẹp lắm.”

Nói rồi bà đặt đồ lên cái bàn trong sân, Sở Thấm đang cho Tiểu Bạch ăn khoai lang định nói gì đó, liếc mắt thấy món đồ quen quen mới lại gần, ngạc nhiên hỏi: “Lan tục đoạn tàu ạ?”

Thím Sở còn ngạc nhiên hơn: “Sao cháu biết?”

Chỗ bọn họ không có lan tục đoạn tàu, dù có cũng chỉ có một hai bụi nằm sâu trong các ngóc ngách, phần lớn người trong thôn cũng không nhận ra loại thảo dược này, thế mà Sở Thấm lại nhận ra.

Sở Thấm thầm nói trong lòng: Kiếp trước cháu từng thấy.

DTV

Ngoài miệng cô lại nói: “Cháu từng đọc trong sách.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-508.html.]

Thím Sở ngạc nhiên: “Sách bổ ích vậy sao, chẳng trách người ta nói phải đọc sách. Dù cháu chỉ mới học được một nửa tiểu học cũng biết chữ, có thể đọc sách rồi học tiếp, không giống như thím, không biết một chữ bẻ đôi, chả khác gì mù cả.”

Sở Thấm cười.

Đúng là thím Sở không biết chữ, nguyên chủ từng dạy một thời gian mà bà cũng chỉ biết tên của bà, chú Sở cũng không biết nhiều lắm.

Nhưng hai người lại đưa con trẻ đến trường, thế cũng xem như coi trọng việc đi học, trong lòng có tính toán.

“Thím lấy lan tục đoạn tàu ở đâu thế.” Sở Thấm tò mò hơi, cô cầm một ít đưa lên mũi ngửi, cảm thấy thơm đến lạ.

Thím Sở nói: “Dì cháu nhờ người đưa cho cháu, cháu không có ở nhà nên để nhờ chỗ thím.”

Sở Thấm hiểu ra chắc chắn là anh họ gửi cho cô.

Anh họ là quân nhân phía Nam, nơi đó có nhiều lan tục đoạn tàu, cũng chỉ có nơi đó mới hái được lan tục đoạn tàu chất lượng tốt thế này.

Sở Thấm khá vui vẻ, lan tục đoạn tàu nấu canh xương rất ngon, có thể thanh nhiệt.

Cô cảm thán đúng là dì rất tốt, lúc này rồi còn thường xuyên gửi đồ đến, lúc trước gửi khoai lang khô vì sợ cô không có lương thực để ăn, Sở Thấm nhờ cậu út trả lại mà bà ấy không chịu. Sau này cậu út đảm bảo nhà ai cũng không thiếu lương thực, nhà cô cũng không thiếu, dì Dương mới yên tâm.

Sở Thấm chia lan tục đoạn tàu thành hai phần: “Thím cầm một ít về nhà ăn đi, cái này nấu canh ăn rất ngon, qua đợt này cháu đến Lạc Thủy thăm dì cháu.”

Thím Sở liếc nhìn cô: “Muốn đi thì đi trong hai ngày này đi, thím nghe các cụ nói sau đợt này chắc sẽ có tuyết rơi.”

Sở Thấm không để ý lắm: “Có tuyết rơi chắc cũng tuyết nhỏ thôi.”

Thím Sở hơi buồn phiền, bà sống mấy chục năm trời, có nhiều kinh nghiệm hơn Sở Thấm nên thở dài nói: “Người ta bảo một năm ngập lụt thì một năm hạn, năm nay hạn thế này rồi, mãi cũng không thấy tuyết rơi, thế thì cày bừa vụ xuân phải làm thế nào? Liệu sang năm có gặp thiên tai không nhỉ?”

Sở Thấm ngừng lại: “Không thể nào.”

Lời Trương Phi Yến nói không có gì nhắc đến chuyện xảy ra thiên tai, cô cũng hơi yên tâm.

Sở Thấm chia lan tục đoạn tàu ra đưa cho thím Sở: “Thế hai ngày này cháu rảnh rồi đi.”

Cô tính toán lại.

Ngày mai cô phải lên núi, ngày kia cô định đến thôn Tịnh Thủy, nhưng nếu có tuyết rơi thì để ngày kia vậy.

Loading...