Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 512
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:49
Lượt xem: 15
Sở Thấm khẽ hừ một tiếng, nhanh tay trùm bao tải lên đầu ông ta rồi buộc lại ở trong.
Ngay sau đó, cô đá vào bắp đùi sau của ông ta một cú, ông ta ngã sấp xuống bãi cỏ bên cạnh.
Sở Thấm vẫn có chừng mực, không để ông ta đập đầu vào tảng đá bên đường, dẫu sao cô chỉ muốn đánh ông ta một trận chứ không muốn lấy mạng ông ta.
“Xì!”
Sở Thấm yên lặng khinh bỉ ông ta.
Sau đó, không đợi ông ta giãy dụa, Sở Thấm siết chặt nắm đ.ấ.m đè ông ta xuống đánh liên tục.
Cả quá trình không hề có tiếng động vang lên, cô cũng không để tay ông ta động được vào đồ của cô.
Sở Thấm đ.ấ.m từng cú lên người ông ta, Kim lão nhị bị đánh ngu người, mãi lâu sau mới phản ứng lại được bèn lớn tiếng kêu gào: “Cứu mạng, cứu mạng!”
“Phì…”
Sở Thấm không cho ông ta cơ hội kêu gào, lật ông ta lại lấy dây thừng trói chặt miệng ông ta.
Cái này chưa đủ, cô trở tay trói tay ông ta lại, chỉ để chân ông ta hoạt động.
Được rồi, Sở Thấm hài lòng, cuối cùng ông ta cũng chỉ có thể ư ử nghẹn ngào.
Sở Thấm cực kỳ đắc ý, đ.ấ.m ông ta thêm mấy cú nữa, cuối cùng xì một tiếng, đạp ông ta hai cái mới cầm gậy gỗ đứng dậy.
Bà đây đã bảo đánh ông thì chắc chắn sẽ đánh ông.
Dù có bao lâu đi nữa thì bà đây vẫn nhớ đánh ông!
Sở Thấm hất tóc, ngước cằm lên quay người lại… Cô trợn tròn mắt, nụ cười đắc ý lập tức cứng đờ trên miệng.
Ặc…
Mặt trời ló ra từ mây đen làm chạng vạng tối giống sáng sớm hơn, như thể để ánh nắng cả ngày này chiếu sáng lúc này.
Tiếng nghẹn ngào không ngừng vang lên, niềm vui vừa xuất hiện không bao lâu của Sở Thấm biến mất.
Gió lạnh thổi qua như thổi xuyên vào tim.
Hỏi: Nếu lén đánh người bị phát hiện thì phải làm sao?
Bình thường thì chắc chắn cô sẽ sống c.h.ế.t không chịu nhận, cùng lắm thì đánh cả người phát hiện, trói lại rồi mình chạy được bao xa thì chạy.
Dù người ta có báo cảnh sát nhưng vẫn câu nói đó: Tôi không thừa nhận thì anh làm gì được tôi?
Anh bảo tôi đánh người, anh mang chứng cứ ra đây.
Nhưng người phát hiện ra mình đánh người là một người có địa vị xã hội, có buff quân nhân, chỉ cần anh nói thì không ai không tin anh, thế thì phải làm thế nào?
Nụ cười của Sở Thấm ngày càng cứng đờ, tê dại.
Từ lúc cô xuyên qua đến giờ, cô chưa từng có lúc nào mê man về tương lai như lúc này.
Kỷ Cánh Diêu đứng đối diện với cô, bình chân như vại, ánh mắt bình thản không nhận ra điều gì.
Sở Thấm cầm gậy gỗ trong tay, trong lòng kích động muốn đánh nhau với anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-512.html.]
Cô là ai chứ, dù mê man cũng không thể mê man lâu được, phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.
Anh muốn cản mình thì đánh cho anh một trận!
Đánh xong thì cô chạy trốn.
Dẫu sao chỉ cần cô không thừa nhận, dù ai cũng tin anh mà không có chứng cứ cũng chẳng kiện cô được.
Sở Thấm cắn miệng nâng cao tinh thần cho mình, quan sát điểm yếu trên người anh.
Ánh mắt cô tối sầm, dần dịch xuống.
Kỷ Cánh Diêu nhìn ra suy nghĩ muốn đánh nhau của cô, tức đến bật cười, chỉ phía sau cô, nói không phát ra tiếng: “Còn không đi à?”
Sở Thấm trợn tròn mắt, cực kỳ ngạc nhiên.
“Có đi không?”
Anh tiếp tục nói với cô bằng khẩu hình.
DTV
Sở Thấm không do dự nữa, nhanh chân chạy đi.
Cô còn không quên mang theo măng của cô, vội vàng nhét hết măng vào cái gùi nhỏ của cô.
Gùi không chứa hết măng được nên cô ném cho Kỷ Cánh Diêu.
Cô vẫy tay rồi leo lên núi, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu.
Sở Thấm vội vàng chạy như bay về nhà, cô chạy trong núi bằng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến giờ.
Chỉ cần biết phương hướng, cô không sợ bị lạc đường.
Thế là nửa tiếng sau, Sở Thấm chạy đến cánh rừng quen thuộc của mình. Mất hơn nửa tiếng nữa, trời chiều dần tối, bầu trời xanh thẳm bị bóng tối bao phủ, cô mới về đến nhà.
Ống khói trong thôn đã không còn bốc khói nữa, giờ này mọi người đã ăn cơm xong.
Đến giờ Sở Thấm mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngồi trong sân, bỏ gùi xuống, kiểm tra xem mình có bỏ quên đồ hay không, suy nghĩ xem đường cô chạy về có để lại dấu vết rõ ràng nào không.
Không có.
Đồ đều ở đây, bụi cỏ trong rừng cũng không bị đạp mạnh, dù công an có đến cũng không thể điều tra được cô chạy thoát từ cánh rừng này.
Điều duy nhất không chắc chắn là phó xưởng trưởng xuất quỷ nhập thần kia.
Sở Thấm đập cái gùi đổ bộp một tiếng, măng trong gùi lăn ra, trong phòng phiền muộn.
Cẩn thận mấy cũng có sơ suất.
Rõ ràng trước khi đánh, cô đã nhìn kỹ xung quanh rôi, không biết anh nhảy từ đâu ra nữa.
Trời đã tối mờ, Sở Thấm buồn phiền xả hết cơn bực tức trong lòng lên măng.
Cô lột vỏ măng, dùng d.a.o gọt những chỗ giày quá rồi bỏ măng vào nồi nấu.
Măng phải nấu lâu, trong lúc nấu, mùi măng tỏa ra thơm như mùi thịt, hương vị còn ngon hơn thịt.