Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 513
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:04:50
Lượt xem: 37
Hơi nước bốc lên trong phòng bếp, Sở Thấm ngồi trước lò, ánh lửa sáng rực chiếu sáng mặt cô, cô dần không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Vẫn là câu nói đó, không có chứng cứ.
Lúc này, trong nhà máy cơ khí.
Kim lão nhị bị đánh ứ m.á.u đầy người khóc lóc kêu gào, ông ta chạy đến phòng làm việc người phụ trách xưởng để chặn người lại.
Sau khi Sở Thấm rời đi, Kỷ Cánh Diêu nhìn cái bao tải một lúc rồi yên lặng rời khỏi hiện trường.
Đương nhiên, theo nguyên tắc làm người, trước khi đi anh còn nghiêm túc quan sát nút thắt mà Sở Thấm trói Kim lão nhị lại.
Anh thấy cô thắt cái nút này khá thú vị, trông thì có vẻ căng nhưng chỉ cần giãy mấy phút là có thể thoát được.
Vừa đủ thời gian cho cô chạy trốn, nếu anh không vô tình bắt gặp thì chắc Sở Thấm có thể làm chuyện này mà không bị phát hiện.
Khi thấy Kim lão nhị có thể tự cứu, Kỷ Cánh Diêu bèn yên tâm.
Sau khi rời đi, anh không biết vì sao không về nhà mà ngồi đợi trong phòng làm việc.
Quả nhiên, mấy phút sau, Kỷ Cánh Diêu nghe thấy tiếng ồn ào vang lên từ phòng bên cạnh.
Phòng bên cạnh là phòng quản lý nhân viên thi công tạm thời, là chỗ náo nhiệt nhất trong hai năm.
Chuyện lớn nhỏ nào cũng phải đến đây giải quyết.
Trước giờ Kỷ Cánh Diêu chẳng quan tâm, lần này anh uống ngụm nước, hiếm thấy tò mò đi xem một lần.
Nhà máy cơ khí đã nối dây điện nên lúc này đèn phòng làm việc sáng mờ, Kim lão nhị mặt mày sưng húp ngồi dưới đất muốn xưởng giải quyết cho ông ta.
Đương nhiên là ông ta không dám bám vào nhà máy.
Vì Kim lão nhị còn muốn vào nhà máy làm việc, đợi làm lâu rồi kiếm cơ hội lên làm chính thức.
Sở Thấm nhắm vào điểm này, nếu không cô sẽ không thể ra tay trong phạm vi của nhà máy cơ khí được. Dù sao trả thù là trả thù, tổn thất lợi ích của người khác cũng chẳng có gì tốt.
“Chủ nhiệm, trong xưởng của chúng ta có người dám trùm bao tải đánh người giữa ban ngày, ông phải bắt được người đó!”
Chủ nhiệm trợn tròn mắt như chuông đồng, nhìn dáng vẻ cay mắt của Kim lão nhị, cảm giác người hành hung đánh người là đang trả thù.
Bởi vì Kim lão nhị bị thương nhiều chỗ trên mặt, rõ ràng là muốn đánh vào mặt cho ông ta khó xử mà!
“Ông Hứa mau đến khám cho ông ta xem.”
Chủ nhiệm nói với bác sĩ trong xưởng.
DTV
Ông Hứa khám rồi cười: “Ha ha, không có chuyện gì lớn. Người này đánh người rất có chừng mực, toàn đánh chỗ nhiều thịt, không có thương tổn về xương cốt.”
Chủ nhiệm nghe xong nhướng mày, yên tâm hẳn.
Xem ra không phải người trong xưởng gây chuyện mà chỉ ra tay với Kim lão nhị vì thù riêng.
Kim lão nhị không phục, gân cổ nói: “Mặt tôi đã sưng đến mức này rồi, còn chảy m.á.u nữa, sao có thể không phải là chuyện lớn được?”
Ông Hứa cũng không tốt tính lắm, sắc mặt lạnh hẳn đi: “Khóe miệng chảy tí máu, còn chẳng có m.á.u mũi, nếu ông sợ đau nhức thì về nghỉ ngơi hai ngày là được, còn nếu ông thấy tôi nói không đúng thì tự ông lên huyện mà tìm bác sĩ.”
Trong xưởng bị trùm bao tải mà còn bị trói lại, ông ta còn không phát hiện ra người đánh ông ta là ai sao.
Thế chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ người ta g.i.ế.c ông cũng có khả năng làm cho không ai biết.
Mau thấy may mắn vì mình từ cõi c.h.ế.t về đi.
Kỷ Cánh Diêu đứng ngoài cửa quan sát một lúc, anh không đứng đợi lâu, chỉ nghe người bên trong đoán thủ phạm là ai rồi đi mất.
Cuối cùng cũng yên tâm, nhưng vẫn phải nghĩ cách bắt người kiêu ngạo này ra mới được.
Dù không tìm được cũng phải tỏ thái độ để ngăn chặn.
Tâm trạng Kỷ Cánh Diêu rất tốt, thầm nói mấy người nghĩ hết tất cả người trong xưởng cũng không nghĩ ra người gây án là ai đâu.
Nhưng anh đã có nhận thức khác về Sở Thấm.
Anh thầm nghĩ cô gái này đúng là hổ, mà còn là một con hổ có đầu óc.
Cô có thể đánh một người đàn ông khỏe mạnh mặt mũi bầm dập mà người ta không biết cô là ai, dù anh ra tay cũng chỉ có thể làm được đến mức đó.
Dì Lan từng nói cô rất giỏi, Kỷ Cánh Diêu không ngờ cô lại giỏi cái này.
Đêm đã khuya.
Ngoài người trực nhà máy cơ khí ra, mọi người đều đã về nhà.
Sở Thấm không quan tâm sau khi Kim lão nhị về nhà sẽ chấn động thế nào, cô chỉ biết cuối cùng mình cũng giải quyết được chuyện này, sau này chỉ cần Kim lão nhị không giở trò hèn hạ nữa thì cô cũng sẽ không ra tay đánh ông ta.
Cô lại không biết chuyện Kim lão nhị bị đánh lại lan truyền, trở thành chuyện nổi tiếng khắp các công xã xung quanh.
Hôm sau.
Hôm nay Sở Thấm muốn lên huyện, lúc đi ngang qua nhà máy cơ khí, cô dừng xe đạp lại, hơi chột dạ đi vào.
“Hôm nay sao em lại đến đây?” Dương Tất Tiên hỏi cô.
Sở Thấm nhỏ tiếng nói: “Tìm xưởng phó của anh.”
Dương Tất Tiên ngạc nhiên nhìn cô: “Em đừng để bị đuổi ra nhé, mất mặt lắm, thời gian trước ngày nào cũng có người bị đuổi ra… Nếu em muốn đi cửa sau thì tìm trong nhà xưởng phó.”
Sỏ Thấm hơi đắc ý, cô là người được mời qua thư, không cần đi cửa sau cũng có việc, chỉ là cô chưa chắc chắn mà thôi.
Nhưng cô không thể hiện ngoài mặt, chỉ nói: “Em không vì chuyện đó, hơn nữa em đã hẹn với xưởng phó rồi.”
Dương Tất Tiên còn ngạc nhiên hơn, dò xét nhìn Sở Thấm rồi gật đầu nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi nhé?”
Sở Thấm: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-513.html.]
Cuối cùng cô cũng vào khu nhà máy, bước vào tòa nhà.
Sở Thấm không hứng thú gì với tòa nhà làm việc, hỏi anh ấy: “Ký túc xá ở đâu thế?”
Dương Tất Tiên chỉ vào một tòa nhà hai tầng vừa mới xây xong phía đằng xa: “Ký túc xá ở đó, nhưng không chỉ có một tòa, phía sau nhà ăn có hai ký túc xá nữa.”
Sở Thấm ồ một tiếng: “Giàu có vậy sao.”
“Chứ còn gì chứ, vận chuyển từng xe gạch một, nghe nói định xây mấy chục tòa nhà nữa.” Dương Tất Tiên rất ngưỡng mộ, nhìn xung quanh rồi lén lút nói: “Sếp muốn chỗ ở tốt hơn, được ở nhà hai ba tầng, có điều phải tự bù tiền chênh lệch, không thì cũng ở nhà lầu rồi.”
Câu nói này làm Sở Thấm ngây như phỗng.
Cô bật thốt: “Em mà được làm sếp thì tốt rồi!”
Dương Tất Tiên: “...”
Anh ấy cũng ghen tị: “Nghe nói phòng trong tòa nhà đã nối nước và điện, cực kỳ thoải mái luôn.”
Sở Thấm nghe mà ghen tị theo.
Vẻ đắc ý trong lòng cũng không còn nữa.
Trước đó cô còn nghĩ mình rất giỏi, người ta phải nghĩ cách để được vào nhà máy cơ khí, cô thì được mời vào.
Bây giờ so ra, trên đời này luôn có những người giỏi hơn mình, khoảng cách này khiến cô ghen tị đỏ cả mắt.
Sở Thấm có thể chịu được khổ nhưng cũng thích hưởng thụ.
Cô nghĩ đến công xã còn chưa nối điện, tự nhủ mình mà đợi điện kéo về thôn chắc phải mười năm sau.
“Được rồi, đây là phòng làm việc của xưởng trưởng Kỷ.” Dương Tất Tiên lên tầng ba, chỉ vào cửa nói.
Sở Thấm gật đầu, bước đến gõ cửa.
Kỷ Cánh Diêu vừa tiễn chủ nhiệm đến bàn chuyện xong thì nghe có tiếng gõ cửa, anh mở cửa ra, thấy người đến thì hơi ngạc nhiên.
Sở Thấm bị đả kích vì phòng trong tòa nhà đã được nối điện và nước nên ném sự chột dạ trong lòng lên chín tầng mây từ lâu rồi.
Cô nở nụ cười hiếm hoi: “Chào xưởng phó.”
Kỷ Cánh Diêu nhìn nụ cười của cô, không hiểu sao lại thấy nao nao trong lòng, anh gật đầu nghiêng người: “Vào đi.”
Sở Thấm bước vào, Kỷ Cánh Diêu đóng cửa lại.
Anh tò mò hỏi: “Cô đến thăm dò chuyện hôm qua hay là đến…”
Sở Thấm nói ngay: “Tôi đến để đổi phiếu.”
Cô nói rồi lấy phiếu lương thực trong túi ra, hỏi anh: “Anh muốn phiếu thịt không, thật ra tôi còn hai phiếu thịt nữa, chỉ là bây giờ thịt khó mua quá.”
Kỷ Cánh Diêu bình tĩnh gật đầu, rót ly nước cho cô, mở ngăn kéo lấy phiếu vải mà cô luôn mong ước ra.
“Cô muốn mấy thước?” Kỷ Cánh Diêu ngẩng đầu hỏi cô.
Khi thấy anh thoải mái thế, Sở Thấm nói luôn: “Cảm ơn, tôi lấy hai thước là được rồi.”
Cô đưa cho anh hai phiếu thịt và một phiếu lương thực, tổng cộng là bốn cân thịt và sáu cân lương thực.
Từ giá trị này có thể thấy Sở Thấm đã bỏ nhiều công sức thế nào, bây giờ thịt và lương thực rất khó mua, đổi rồi không biết lúc nào mới có thể mua lại.
Sở Thấm đổi phiếu xong cũng không ở lại lâu, rời khỏi nhà máy cơ khí.
Cô lái xe đến huyện, mua hai mét vải trong huyện rồi nhanh chóng về nhà.
Cả đi lẫn về khoảng hai giờ chiều mới đến nơi.
Sau khi về, Sở Thấm thu dọn một lúc rồi vội vàng đạp xe đến nhà thím Sở, đứng ngoài cửa gọi: “Thím ơi, cháu đến rồi đây!”
Thím Thẩm cầm rổ chạy ra, ngồi phía sau xe cô: “Cuối cùng cũng đến rồi, có gặp chuyện gì trên đường đi không?”
Sở Thấm lắc đầu: “Không ạ.”
Cô nói rồi đạp xe về phía thôn Tịnh Thủy.
Lúc đến thôn Tịnh Thụy, nhà cậu út Dương đang có khách.
Sở Thấm nhìn kỹ mới nhận ra mình không quen người đó, nhưng thím Sở lại nhiệt tình nói chuyện qua lại với người ta, trông có vẻ khá thân thiết.
Thím Sở nói nhỏ với Sở Thấm: “Người đàn ông là anh trai trước của cậu út cháu, người phụ nữ là chị gái của ông ấy.”
Sở Thấm đã hiểu, là con chồng trước của bà Dương.
Nhưng sao bà Dương không thân thiết với hai người lắm mà còn xụ mặt ra nữa.
Phải biết rằng bây giờ bà ta mà thấy cô là lại tươi cười kéo cô lại nói chuyện kìa.
“Chắc xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết rồi, cháu đừng thể hiện ra mặt.” Thím Sở lén dặn dò.
Sở Thấm gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Lúc này cậu út Dương không ở nhà, nửa tiếng sau khi cô và thím Sở đến, cậu út Dương mới gấp gáp trở về.
“Sở Thấm à, cháu mau vào làm đi. Đã gặp em gái chưa, cháu nghĩ giúp cậu cái tên đi.” Ông ấy vừa nói vừa bỏ đồ gói trong giấy báo vào bếp, Sở Thấm ngạc nhiên khi thấy đó là một cái móng heo.
“Cháu đâu biết đặt tên chứ, cậu út đừng làm khó cháu.” Sở Thấm nhẹ nhàng từ chối nhiệm vụ này, cô sợ mình lấy tên mà em họ không hài lòng, sau này con bé lớn trách lại cô thì phải làm sao.
Cậu út Dương cực kỳ kiên quyết: “Kìa, nhà chúng ta chỉ có cháu được học nhiều nhất, cháu không đặt tên thì ai đặt.”
“...”
Sở Thấm nhìn xung quanh.
Trước mắt, ở đây có hai người con chồng trước của bà Dương, hai người lớn dẫn theo trẻ con, tổng cộng là tám người, còn có cô và thím Sở nữa.
Trời ạ, muốn lấy cái mạng già này sao.
Nguyên chủ chỉ có trình độ tiểu học mà đã được xem là cao nhất ở đây rồi.