Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 521
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:05:03
Lượt xem: 17
Hồ mà người trong thôn gánh nước chính là hồ mà họ phát hiện có cá lúc đầu, mặc dù thuộc về Đông Hồ, nhưng người Đông Hồ vẫn không đến mức thiếu nước như hôn Cao Thụ, cũng không có ai đứng ra trông coi, chỉ đành mặc cho thôn Cao Thụ gánh.
Sở Thấm cứ cách ba ngày thì phải giả vờ đi gánh, mỗi ngày mỗi gánh như vậy ngược lại cũng phát hiện được một số chuyện.
Vốn dĩ không thấy bóng dáng ếch xanh đâu, vậy mà sao giờ lại xuất hiện rồi?
Cô nhìn hai con ếch nhảy làm động vũng nước bên cạnh, có hơi sững sờ, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Sắp mưa rồi sao?” Sở Thấm thầm lẩm bẩm.
Cô gánh nước bị vẩn đục, chậm rãi đi về nhà, trên đường không ngừng quan sát.
Mấy ngày nay thời tiết có hơi nóng. Vốn dĩ cô cho rằng thời tiết tự nhiên ngày càng ấm lên, bây giờ xem ra lại càng oi bức hơn.
Còn về mây trên đỉnh đầu, dường như không có gì kỳ lạ, mặt trời chiếu rọi qua những tầng mây, Sở Thấm không biết hiện tượng “mặt trời chiếu rọi” này đại diện cho cái gì, cô chỉ cảm thấy có lẽ bản thân phải quan sát thêm.
Gánh nước gần nửa tiếng, Sở Thấm mới về đến nhà.
Lúc này đã là chạng vạng rồi, chuyện đầu tiên làm sau khi về nhà chính là quan sát thử xem có trộm vào nhà hay không, rồi lại tuần tra xung quanh sân vườn.
Khi vẫn còn nghe thấy tiếng tăm của Sở Thấm, thì cũng không có ai dám nghịch râu hổ.
Nhưng cô vẫn cẩn trọng, thế nào cũng phải kiểm tra lại một lần, lại bảo Tiểu Bạch kiểm tra một lần nữa mới an tâm.
Tiếp theo là đi xem gà.
Sở Thấm đi đến ngọn núi phía sau, ngược lại lại phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái.
Như thường lệ, lúc này những con gà này đều phải ở trong ổ, nhưng hôm nay vẫn có rất nhiều con gà vẫn ở ngoài ổ.
Sở Thấm thầm cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô chìa tay ra, đưa tay quơ đám côn trùng trong không khí, cảm nhận được đám côn trùng đang xông tới một cách mạnh mẽ.
Sở Thấm thu tay lại, thở ra một hơi, đi về nhà.
Cũng không cảm nhận được đây là sự mở đầu của cơn mưa lớn sắp đến, Sở Thấm chính là kẻ ngốc rồi.
Cô vội vàng chạy về nhà, xách cái thang đi kiểm tra nóc phòng trong nhà một lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-521.html.]
Phòng ngủ, nhà chính đều ổn, chỉ có nhà kho là có hơi nguy hiểm.
Mặt trời lặng đằng tây.
Mặt trời lặng phía chân trời đẹp vô cùng, Sở Thấm đứng trên đỉnh của thang gỗ, cảm nhận được luồng gió mỗi lúc một mạnh, luôn cảm thấy có nguy hiểm đang sắp đến gần.
Đêm nay gió có hơi lớn, toàn bộ người trong thôn đều đã phát hiện.
Nhưng có mưa không?
DTV
Không ai biết được, trước kia cũng không phải chưa từng có gió lớn như vậy, nhưng một hạt mưa cũng không có.
Trương Phi Yến không ngủ được, nghe tiếng hò hét bên ngoài phòng, không nhịn được mà mở mắt ra, bắt đầu suy nghĩ trận mưa này sẽ kéo dài mấy ngày, sẽ làm nơi nào bị sạt lở?
“Chắc là không có chuyện gì đâu.”
Cô ấy nhớ đến chuyện công xã bị chìm, đôi mắt lộ ra sự hoảng hốt trong bóng đêm.
Kiếp trước thôn Cao Thụ cũng bị ngập, nhưng cũng chỉ ngập trên đường mà thôi, hoàn toàn không đáng kể chút nào, nếu không phải xảy ra sạt lở thì cô ấy còn hận không thể để mưa nhiều hơn một chút.
Chỗ nguy hiểm nhất, cũng chỉ ngập cách cửa nhà cô ấy mấy bước chân, thậm chí cô ấy còn mò được một con cá trong nước.
“Sở Thấm dù có mang lại phản ứng dây chuyền thế nào đi nữa, cũng không thể làm thay đổi mực nước lũ nhỉ.” Trương Phi Yến lẩm bẩm nói.
Chỉ là Sở Thấm có hơi kỳ lạ, cô ấy muốn nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng năm, qua đêm nay là bước vào tháng sáu.
Nửa năm này nhà ai cũng không sống yên ổn, người thì thiếu lương thực, người thì thiếu nước, cũng có nhiều người vừa thiếu lương thực vừa thiếu nước.
Trời dần dần tối, Sở Thấm đi tuần tra phía sau gò núi một lần nữa, vừa nãy mới về đến phòng.
Cô sợ phía sau gò núi sẽ bị sụp lún, mấy năm nay cô luôn tuân theo nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang, khi đốn cây cũng không đốn cây ở phía sau gò núi để cho thuận tiện, trồng nhiều cây hơn là vì muốn ngăn chặn mười mấy con gà, nghĩ chắc sẽ ổn thôi.
Sở Thấm để đèn pin xuống, lúc bước vào trong phòng, chuẩn bị đóng cửa thì cảm giác được gió càng lúc càng lớn, lớn đến mức cô đóng cửa nhà chính cũng cần dùng chút lực.
Sự xuất hiện của mấy con ve sầu mấy ngày trước không còn nữa, đêm nay yên tĩnh đến mức hiếm thấy.
À không, vẫn còn có những âm thanh khác, tiếng gió.