Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 527
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:05:13
Lượt xem: 9
Sau khi làm xong mọi chuyện, trời cũng đã chạng vạng tối.
Bởi vì trận mưa này càng ngày càng lớn dần, Sở Thấm không có tâm trạng ăn gì cả, nấu đại một nồi cháo khoai lang, ăn cùng với củ cải khô và dưa muối xắt nhỏ xào hành tây và ớt xanh, lấp đầy bụng là được.
Sự chú ý của Sở Thấm đều tập trung về phía chân núi, cô chú ý đến đến việc hai người đội trưởng Hàn đến giờ vẫn chưa về.
Đương nhiên, có thể là đang trên đường đi, dù sao trời mưa như vậy, đường cũng không dễ đi, chắc là bọn họ đi cũng không nhanh như thế.
Lại hai tiếng trôi qua, trời dần dần tối.
Sở Thấm vô cùng mệt mỏi với những con gà líu ra líu ríu này, vội trốn trong phòng ngủ rồi đợi.
Cửa sổ phòng ngủ mở ra, khi có mưa rơi vào, đèn dầu trên bàn cho dù được bao bọc bởi tấm kính cũng bị lắc qua lắc lại, thỉnh thoảng còn bị tắt vài lần.
Cô không quan tâm mà đọc sách, lấy sổ ghi chép ra xem vật tư trong nhà.
Lại phát hiện đã có hơn sáu mươi bao cát, làm cho Sở Thấm có hơi kinh ngạc. Cô trước nay chưa lấy bao cát ra sài, hoàn toàn không ngờ lại góp nhặt được nhiều như vậy.
Chỉ là mấy bao cát này đối với cô mà nói là thứ vô bổ, dùng thì không được mà bỏ cũng không xong.
Dù sao địa thế nhà cô cũng cao mà, lấy ra để làm gì chứ.
Gió đêm lại thổi đến, Sở Thấm nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, dường như nghe được tiếng kêu nào đó.
Cô hoài nghi mà nhíu mày, cũng không tiện ra ngoài.
Đợi khi âm thanh đến gần cô mới đứng dậy, mở dù rồi chạy ra ngoài.
Ai ngờ Sở Thấm vừa mở cầm then chốt cửa, bên ngoài nhà cô lại có người gõ cửa.
“Sở Thấm có nhà không?”
“Có!”
Giây tiếp theo, Sở Thấm mở cửa ra, người gõ cửa là Thắng Lợi của nhà đội trưởng Hàn.
Sở Thấm nhìn sắc mặt hốt hoảng của cậu ấy, trong lòng bỗng trở nên hồi hộp, đêm hôm khuya khoắt mà Thắng Lợi đến tìm cô làm gì, đoán không chừng đội trưởng Hàn đã xảy ra chuyện rồi chăng?
Thắng Lợi vô cùng lo lắng, nói: “Sở Thấm, có phải nhà cô có đèn pin không, cha tôi tới giờ vẫn chưa quay về, tôi muốn tìm cô mượn đèn pin đi xem thử.”
Sở Thấm liên tục gật đầu: “Có có có, anh đừng sốt ruột, tôi đi lấy cho anh.”
DTV
Hai cái đèn pin rút được sau này y hệt như cái mà xã cung ứng bán, Sở Thấm không cố ý giấu giếm, vì vậy chuyện nhà cô có đèn pin người ta đã biết từ mấy tháng trước rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-527.html.]
Lúc này có việc hệ trọng, Sở Thấm càng không muốn giấu giếm gì cả, vội vàng lấy hai cái ra.
“Bây giờ anh đi tìm một mình sao?” Sở Thấm hỏi.
“Phải điều động một số người đi nữa, không có đèn pin thì lấy đuốc.”
Thắng Lợi: “Còn có mười mấy người khác đi nữa, đều là tổ chức của bí thư chi bộ thôn.”
Sở Thấm gật đầu: “Cần dù không? Tôi còn một cái.”
Cần! Sao lại không cần chứ.
Sau đó Sở Thấm lại đưa dù cho cậu ấy, sau khi lấy dù xong thì Thắng Lợi vội vàng chạy đi, lúc Sở Thấm đóng cửa lại vẫn còn nghe thấy tiếng trượt chân của cậu ấy.
Quay lại vào nhà, Sở Thấm không khỏi cảm thấy lo lắng: Chẳng lẽ miệng mình xui xẻo đến thế sao?
Lúc cô nghe đội trưởng Hàn muốn đi đến nhà máy cơ khí đã lầm bầm nói không chừng rằng trên đường sẽ xảy ra cái gì đó, quả nhiên bây giờ xảy ra rồi.
Nghĩ như vậy, Sở Thấm không khỏi lo lắng.
Không phải chứ, miệng cô không thể độc địa như vậy được…
Tối nay nhất định là thức trắng đêm, người người nhà nhà cũng có người canh gác không ngủ, sợ nước sông tràn lên đến thôn, cũng đang đợi đội trưởng Hàn trở về.
Ông ấy thực sự là một người đội trưởng rất tốt, cho dù là người hay đ.â.m chọc hay người mến ông ấy nhất cũng không muốn ông ấy xảy ra chuyện.
Sở Thấm cũng không ngủ, cô không sợ lũ lụt, mà sợ sạt lở.
Cô thật sự sợ gò núi phía sau sẽ bị sạt lở, nếu sạt lở thật thì thế nào cô cũng sẽ bị chôn vùi ở đây.
May là hơn mười giờ rưỡi, dường như nước mưa đang dần trở nên nhỏ lại.
Mưa nhỏ dần khiến cho các thôn dân thở phào một hơi, thế nên lại dồn hết sự quan tâm vào nhóm người đi tìm đội trưởng Hàn.
Bây giờ đội trưởng Hàn đã xảy ra chuyện rồi chăng?
Đã xảy ra chuyện rồi.
Bị Sở Thấm nói trúng, bọn họ đã gặp phải sạt lở.
Buổi chiều lúc đội trưởng Hàn đi đến nhà máy cơ khí, ông ấy đã trở nên cảnh giác vô cùng, vừa đi vừa quan sát ngọn núi ở con đường bên cạnh.
Trên đường đi đến nhà máy cơ khí cũng không gặp phải chuyện gì, bọn họ đến đây rất thuận lợi, cho tới khi gặp Kỷ Cánh Diêu trực ban, trông coi nhà máy cơ khí.