Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 530
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:10:55
Lượt xem: 20
Bây giờ Sở Thấm có chút tò mò tình huống của đội trưởng Hàn bọn họ, càng là lo lắng cho hoàn cảnh của nhà thím Sở, cô rẽ mái chèo đi về phía nhà của thím Sở.
Đầu tiên là đi qua nhà họ Hoàng.
Tình huống của nhà họ Hoàng có chút bất ổn, nước đã tràn vào trong nhà, nhưng người không còn ở trong nhà nữa, đều rời đi rồi.
Sở Thấm có chút nghi ngờ: Rời đi từ bao giờ thế nhỉ?
Thế mà cô lại không biết!
Tiếp tục đi qua nhà họ Hoàng rồi tiến vào trong khu nhà đông đúc của thôn, một đường nhìn lại, người trong nhà có địa thế cao hơn đều vẫn còn có người, chỗ thấp thì không còn ai nữa.
“Chú Trịnh! Nhà chú không sao chứ.”
Sở Thấm không dễ dàng gì mới nhìn thấy một cánh cổng mở ra, vội vàng chèo qua hỏi.
Chú Trịnh đang tát nước coi như là bị làm cho giật mình, không thể tin được mà nhìn thuyền của Sở Thấm: “Không phải chứ, cháu lấy thuyền ở đâu ra vậy?”
Sở Thấm vỗ vỗ vào mạn thuyền: “Vừa mới làm ạ, đơn sơ thô ráp, nhưng mà kiên trì khoảng hai ba ngày thì chắc là có thể chịu được.”
Chú Trịnh bội phục luôn rồi, trên người Sở Thấm có một loại sinh khí, cho dù có bức cô đến đường c.h.ế.t thì cô vẫn có năng lực có thể tìm ra đường sống.
DTV
Cô vậy mà còn biết làm thuyền!
Chú Trịnh thở dài, nói: “Cháu không biết đâu, lúc nửa đêm bí thư chi bộ thôn sắp xếp cho người dân ở nơi có địa thế thấp rời đi hết rồi.”
Sở Thấm: “Rời đến đâu ạ?”
“Trên sân phơi lúa với căng tin, bây giờ mấy căn phòng trong sân phơi lúa và căng tin đều đầy ắp người.”
Còn mấy gia đình bọn họ vẫn chưa bị tràn nước, không chịu rời đi, dù cho rời đi cũng phải sắp xếp một người ở lại trong nhà, sợ đồ trong nhà bị người thừa dịp loạn mà mang đi.
Nhưng ai mà biết được, nước này dâng lên nhanh như vậy. Bây giờ ông ấy có muốn rời khỏi đây cũng hết cách rồi, chỉ có thể khẩn cầu nước đừng dâng thêm nữa.
Sở Thấm sau khi biết được những chuyện này thì rời đi, lại quay đầu tiếp tục chèo về phía nhà của thím Sở.
Nhà của thím Sở không cao không thấp, cũng không biết là đã rời đi hay chưa.
Nhưng đợi lúc cô chèo qua sân phơi lúa… Phải rồi, nhà thím Sở có thể không đi, bởi vì một nhà của thím Sở đều ở trên sân phơi lúa.
Trên sân phơi lúa không những đã đầy ắp người, có có mấy con trâu và lừa đang đứng trên sân nữa kìa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-530.html.]
Cũng may là chưa nuôi lợn, nếu không thì còn phải quan tâm đến lợn nữa.
“Sở Thấm!”
Ở nơi rất xa, Sở Thấm có thị lực xuất chúng không bất ngờ gì khi nhìn thấy thím Sở, mà trên mặt nước vàng óng chỉ có độc một chiếc thuyền của cô, sân phơi lúa chỉ cần là người không bị mù đều có thể nhìn rõ được cô.
Sở Thấm lập tức có chút lúng túng, trở thành trung tâm của tiêu điểm là cảm giác như thế nào? Là cảm giác tê dại cả da đầu, đầu ngón chân điên cùng ngứa ngáy.
“Ai dô mẹ của tôi ơi, Sở Thấm, cháu lấy thuyền từ đâu ra thế?”
Sở Thấm bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích một lần nữa.
Nhưng không đợi cô giải thích xong, thím Sở vội vàng gạt đám người ra mà vẫy tay với cô: “Sở Thấm, giúp thím về trong nhà một chuyến, xem tình hình thế nào rồi.”
Nói xong, kín đáo đưa chìa khoá cho cô.
“Xem giúp cả thím với!”
Thím Xuân Vũ nói theo, cũng đưa chìa khoá cho cô.
Nhưng những người khác không dám, bọn họ sợ đồ đạc trong nhà sẽ bị Sở Thấm thuận tay mang đi.
Được rồi!
Sở Thấm rẽ mái chèo tiếp tục đi về phía nhà thím Sở.
Tình hình của nhà thím Sở có hơi bất ổn, nước đã tràn đầy vào dưới chân bàn ở trong nhà khoảng một phần ba rồi, bậc cửa đều bị dìm ngập, Sở Thấm thật sự phải chèo thuyền đi vào bên trong.
Sau khi nhìn một lượt thì cô rời đi, lại đi một chuyến đến nhà của đội trưởng Hàn, sau đó trở lại sân phơi lúa.
“Thím, nhà của thím có mấy đồ đều nổi lềnh bềnh hết rồi, nước ở gian nhà chính đại khái khoảng hai mươi cm, nhà của thím Xuân Vũ thì thấp hơn chút, hơn mười mấy cm ạ.”
Trong lòng thím Sở có tính toán, theo lý thuyết thì cũng đã ngập đến tủ đựng thức ăn rồi.
Bà ấy thở dài, muốn khóc cũng không thể khóc nổi.
Thím Xuân Vũ càng muốn khóc hơn, kéo lấy Sở Thấm nói: “Chú Hàn của cháu vẫn còn chưa trở lại, cũng không biết là tại sao nữa, sau đó Thắng Lợi có đi kiếm cũng không thấy quay lại nữa.”
Sở Thấm nghe xong trái lại thở phào một hơi, an ủi nói: “Thím, không quay lại là chuyện tốt đấy ạ. Nhiều người đi như vậy, nếu như xảy ra chuyện thì cũng không thể nào không có một ai quay lại được.”
Cứ cho như là đều bị nhấn chìm, xác suất dìm chôn hết tất cả mọi người cũng rất hiếm.
“Khả năng cao là bọn họ cũng bị nước vây lấy, đang chờ ở chỗ nào đó đợi đến khi rước rút ạ.” Sở Thấm nói tiếp.