Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 565
Cập nhật lúc: 2024-10-29 06:11:53
Lượt xem: 13
Bắt đầu vào tháng mười một, nhiệt độ càng ngày càng thấp.
Trong thời gian này, làng không chỉ phải cắt lúa mà còn phải cắt bớt cỏ trên núi trước khi cỏ mùa thu chuyển sang màu vàng.
Heo đã được đem về thôn, đội trưởng Hàn tự mình dẫn hai thôn đi nhận, tổng cộng phải chạy bốn chuyến mới đem được hết những chú heo con này về.
Thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy rần rần chuyện đón heo, tất nhiên cũng gây sự chú ý cho những thôn khác.
Những thôn khác có muốn hay không?
Dĩ nhiên là muốn, cho dù ban đầu không nghĩ đến, nhưng thấy hai thôn này bày ra nhiều thứ như vậy, dĩ nhiên bọn họ cũng bắt đầu ước ao.
Nhưng rất nhiều thôn lại không có điều kiện được như vậy.
Thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy có tiền, thôn Tịnh Thủy vốn đã nổi danh giàu có khắp mười dặm xung quanh, còn thôn Cao Thụ đã trải qua giai đoạn phát triển suốt hai năm nay, của cải cũng dư dả hơn những thôn khác một ít.
Số tiền mà hai thôn này có thể lấy ra mua gạch đá, xi măng cùng dây kẽm là con số mà rất nhiều nơi khác không có được.
Hơn nữa, tiền mua heo con gà con cũng phải rất tốn kém.
DTV
Không chỉ có tiền, còn phải lo thêm nhân công cùng thức ăn gia súc.
Thôn nào ít người thì đào không ra nhân công, thôn ít đất đai thì sẽ không có được thức ăn gia súc.
Cuối cùng vẫn là vấn đề dám nghĩ dám làm, nghĩ thì nghĩ, có làm hay không lại là một chuyện khác.
Cho dù bị thôn Cao Thụ và thôn Tịnh Thủy kích thích khiến họ rất muốn đi mua heo con về nuôi ngay, nhưng nếu bảo làm thật thì bọn họ vẫn sẽ không dám.
Lỡ như nuôi c.h.ế.t thì sao?
Lỡ như lỗ vốn thì sao?
Tóm lại là không phải ai cũng có sự gan lì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-565.html.]
Nhưng mà một vài đội sản xuất lại có, điều kiện cũng tạm được, liền học theo bọn họ đi nói chuyện với nhà máy cơ khí.
Khi Sở Thấm cầm lưỡi liềm cắt lấy bông lúa đầu tiên của năm nay, cô nghe nói đơn đặt hàng của đơn vị hậu cần nhà máy cơ khí đã được chia xong, đội sản xuất khu vực gần đó và vài đội ở phố huyện kế bên đã ăn chia sạch sẽ.
Tin tức này được lạn ra, khiến cho những thôn làng còn đang suy nghĩ, hoặc những thôn bởi vì không có tiền mà không thể xin đơn đặt hàng rối rít hết cả lên. Thế nhưng họ cũng chỉ có thể thở dài, không nhịn được mà nhìn về những thôn đã nhận đơn đặt hàng trước, không cách nào khống chế sự ghen tị đang chua loét lên trong lòng. Thậm chí có người xấu bụng còn cầu nguyện ông trời làm cho thức ăn heo gà vịt của mấy thôn này c.h.ế.t hết.
Năm nay thóc gạo gặt được muộn hơn so với năm trước rất nhiều, điều này cũng làm cho thời điểm gặt lúa trời không quá nóng bức, Sở Thấm cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Một khi người ta thoải mái thì tốc độ gặt lúa cũng sẽ tăng nhanh.
Không tới nửa tháng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của người dân trong thôn, tất cả cây lúa đã được gặt xong.
Không chỉ gặt hết mà còn đập được hết.
Nhân lúc ánh mặt trời lên cao, người dân trong thôn liền trải lúa ra khắp ruộng để phơi.
Bởi vì đội trưởng Hàn sợ năm nay mùa đông tới sớm, cho nên ông ấy liền gấp rút thúc giục việc đồng áng gấp.
Đồng thời cũng không lơ là việc bên phía chuồng heo chuồng gà.
Đội trưởng Hàn phân công bốn người lo chuồng heo, là vợ chồng Từ lão đồ cùng với cha con Vu Thắng trong thôn.
Vợ chồng Từ lão đồ thì không cần nói, công việc ban đầu của hai người chính là quản chuồng heo. Họ quản lý cũng tốt, những con heo do bọn họ nuôi đều mập mạp hơn so với heo của người khác. Hơn nữa họ còn biết đỡ đẻ cho heo, ngay cả heo có bị một vài bệnh vặt bọn họ cũng biết xử lý.
Còn cha con Vu Thắng thì sao? Đơn giản là giúp đỡ hai người thôi.
Nhà họ Vu cũng giống như nhà họ Sở, đều chạy nạn tới đây. Trong thời gian chạy nạn, vì đánh nhau với người ta mà Vu Thắng bị mù một bên mắt, má trái cũng có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến sau tai, vô cùng nổi bật, trẻ nít trong thôn cũng gọi ông ấy là quỷ, có người nhát gan thậm chí còn bị vẻ ngoài của ông ấy dọa cho bật khóc.
Bởi vì vẻ ngoài và vấn đề với đôi mắt, ông ấy rất trầm lặng ít nói, nhưng lại rất chịu thương chịu khó.
Sức khỏe vợ ông ấy không tốt, mỗi ngày có thể làm được 3 công điểm đã là tốt lắm rồi. Sức khỏe mẹ ông ấy lại càng tệ hơn, mỗi tháng Tần Hoa đều phải kê đơn thuốc cho bà cụ uống. Ông ấy còn có một con trai 8 tuổi bị bệnh suyễn, bệnh này thì không thể xuống ruộng làm việc, còn phải bảo bọc thật nhiều.
Nhưng với hoàn cảnh này mà ông ấy lại có thể dẫn theo con trai 15 tuổi, kiếm đủ lương thực cho cả nhà ăn no, để cho con trai nhỏ ăn uống đầy đủ mập mạp, vợ và mẹ cũng không gầy guộc vàng vọt gì. Còn xây được một căn nhà đất chỉnh tề bốn phòng, hoàn toàn có thể khen một tiếng siêng năng cần mẫn.