Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 595
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:11
Lượt xem: 20
Trên thực tế, gen nhà họ Dương khá trội, Sở Thấm phát hiện Kim Kim và Kim Ngọc đều không giống người nhà họ Kim một chút nào, mà càng lớn càng giống người nhà họ Dương.
Còn về việc đưa rau xanh cho dì cả Dương, Sở Thấm nhờ Kỷ Cánh Diêu chuyển hộ.
Mặc dù bây giờ Kỷ Cánh Diêu sống trong xưởng máy móc, nhưng anh vẫn còn gia đình bên Lạc Thuỷ, thỉnh thoảng anh vẫn phải về một chuyến, nhân tiện chuyển rau xanh giúp Sở Thấm luôn.
Trong khoảng thời gian này, Sở Thấm chắc chắn người này thật sự thích mình.
Sở Thấm buồn bực vô cùng, cô khó chịu vì không hiểu anh thích mình ở điểm nào, dù sao thì con trai trong thôn cứ thấy cô là nơm nớp lo sợ, chỉ Tiểu Đường là có quan hệ tốt với cô hơn chút.
Nhưng Kỷ Cánh Diêu không nói rõ nên Sở Thấm cũng không hỏi gì nhiều, dù sao thì cô cũng đâu thích anh.
Có điều, cô không thể để người ta ôm hy vọng được, Sở Thấm là người rất có đạo đức, vì vậy nên dần dần cô không tới tìm anh nhờ đưa rau xanh nữa.
Nhoáng một cái đã tới tháng ba.
Băng tuyết bắt đầu tan chảy, cuối cùng mặt đất cũng có dấu hiệu xuân về.
Sở Thấm khóc hết nước mắt, giờ nhà chính của cô chỉ toàn mùi gà!
Nếu không phải đàn gà này có thể cung cấp cho cô ít nhất hai mươi quả trứng một ngày thì cô đã g.i.ế.c chúng rồi!
Nhưng đúng lúc này, thôn xảy ra chuyện.
Chuyện gì?
Dường như có gì đó không ổn với đám heo trong chuồng.
Sau khi nghe được tin tức này, Sở Thấm vội chạy tới nhà đội trưởng Hàn, cô hỏi: “Heo làm sao?”
DTV
Đội trưởng Hàn cũng sốt ruột: “Nghe nói là sinh bệnh.”
“Bệnh gì chứ? Có thể chữa được không?” Sở Thấm vội hỏi.
Đội trưởng Hàn đáp: “Hình như là cảm lạnh, vẫn chưa xác định được, cô có muốn đi xem cùng tôi không?”
Tất nhiên là phải đi rồi.
Sở Thấm đi cùng đội trưởng Hàn, từ thôn đến chuồng heo còn rất xa.
Cùng đi với bọn họ còn có cả bí thư chi bộ thôn, đi giữa đường gặp Tiểu Đường và Trương Phi Yến, vậy nên năm người đi cùng nhau.
Trương Phi Yến rất thích nắm tay người khác, lúc này cô ấy đang nắm tay Sở Thấm, nắm chặt đến nỗi Sở Thấm cảm thấy không được tự nhiên.
Cô ấy khẽ nói: “Mẹ tôi nói thím Từ chăm heo rất tốt, trông chúng nặng hơn mấy con heo cùng tuổi rất nhiều, đến giữa năm nay là có thể g.i.ế.c mổ. Giờ xảy ra chuyện… Ai nha, cô có nghĩ đây là bệnh heo không?”
Heo bệnh c.h.ế.t chắc chắn sẽ giữ lại để người trong thôn ăn, nhưng kiếp trước Trương Phi Yến đã đọc qua rất nhiều tin tức, đối với loại bệnh heo này, cô ấy cảm thấy đúng là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Sở Thấm vỗ cô ta: “Cô đừng có nói bậy, để đội trưởng Hàn nghe thấy là ăn chửi đấy.”
Cái miệng này đúng là không biết nhìn hoàn cảnh nói chuyện gì cả.
Trương Phi Yến vội vàng ngậm miệng lại, dù sao cô ấy cũng không biết chuồng heo xảy ra chuyện gì, kiếp trước không có cái chuồng heo này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-595.html.]
Nhưng cô ấy hy vọng chuồng heo vẫn bình an vô sự, dù sao thì năm nay cũng chẳng dễ dàng gì.
Cô ấy thầm thở dài.
Haizzz!
Sở Thấm vào chuồng heo, phát hiện có rất nhiều người tụ tập bên cạnh chuồng heo, có lẽ là tới để xem heo thế nào.
Sao rồi?
Từ lão đồ nói: “Thay đổi thời tiết nên bị cảm, bây giờ không có thuốc nên không biết chúng có thể khỏi được không. Những cái khác thì vẫn tốt, có hai con là bị nặng hơn, tôi đã cách ly rồi, nhìn chung cũng đáng lo ngại đấy.”
Từ lão đồ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít hà một hơi.
Đau lòng quá!
Hai con heo lận đấy!
Sở Thấm cau mày, cô đi vào khu cách ly, quan sát thật kỹ hai con heo kia.
Con con heo ủ rũ kêu rên, có thể thấy rõ nước mũi của nó đang chảy.
Trương Phi Yến cũng chạy lại xem thử, cô ấy nói thầm: “Việc này đơn giản thôi, dùng Thanh Ôn Thái Bảo và Đa Duy Thái Bảo là có thể chữa khỏi.”
Sở Thấm: “…”
Cái gì chứ?
Thái Bảo gì cơ?
Sở Thấm chớp mắt nhìn Trương Phi Yến: “Khoan đã, cô nói là chữa trị kiểu gì cơ?”
Trương Phi Yến bỗng im bặt, cô ấy nhìn sang bên cạnh, thấy không có ai mới bịt miệng lắc đầu.
Sở Thấm kéo tay Trương Phi Yến ra: “Đừng có che, tôi biết là cô biết, cô nói cho tôi cách chữa đi.”
Trương Phi Yến khó xử: “Mặc dù cô biết hay là tôi biết cũng không có tác dụng, bởi vì không có loại thuốc này.”
Cô ấy không biết hai loại thuốc này xuất hiện từ khi nào, nhưng chắc chắn không phải thời điểm hiện tại.
Sở Thấm thở dài.
Cô hiểu vấn đề, tức là sau này con heo mới có cơ hội được chữa khỏi.
Vậy là hết cách, sống c.h.ế.t phụ thuộc vào ông trời.
Vì không có chuyện gì làm nên tâm trạng của toàn bộ người trong thôn đã bị hai con heo này làm ảnh hưởng.
Đây là heo đấy, mỗi con ít cũng phải hơn một trăm cân, nếu c.h.ế.t thì tiếc biết bao.
Sở Thấm cũng thấy tiếc, nhưng cô hết cách rồi.
Có điều Sở Thấm không biết rằng sẽ có cách ngay đêm hôm đó.