Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 599

Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:23:18
Lượt xem: 15

Tất nhiên Sở Thấm không thể nói là cô sử dụng thuốc, chỉ đành căng da đầu khoe thành tích của bản thân: “Thì do tôi đã dành hết tâm huyết vào việc này, tôi chăm sóc hai con heo mọi lúc mọi nơi, còn Từ lão đầu đâu thể chỉ dành thời gian cho hai con heo này, ông ấy phải coi chừng những con heo khác nữa, vậy nên tình hình không mấy khả quan. Mà cũng do vận may của tôi, lợn tôi nuôi luôn nặng hơn lợn người khác.”

Trương Phi Yến không còn gì có thể bắt bẻ.

Nghe rất có lý, nhưng khi suy xét kỹ thì có thể thấy chỉ là lời nói nhảm. Có điều… Ai mà chẳng có bí mật, vậy nên một người ôm bí mật lớn kinh thiên động địa như Trương Phi Yến không tiếp tục truy vấn nữa.

Ngày thứ bảy.

Tình trạng của hai con heo đã chuyển biến tốt lên rất nhiều, trông chúng không còn vẻ uể oải như trước nữa, lượng thức ăn hàng ngày của chúng còn nhiều hơn những con heo khác trong chuồng.

Đồng thời, chúng lớn nhanh như thổi.

E là vì lý do này mà Từ lão đồ với đội trưởng Hàn không giục cô mau đưa heo quay lại chuồng.

Thậm chí bọn họ còn muốn để heo ở lại nhà Sở Thấm.

Vậy là chúng ở nhà Sở Thấm được nửa tháng, chẳng mấy chốc đã đến tuần giữa tháng ba.

Khoảng thời gian này, đội trưởng Hàn đã liên hệ mấy thôn cũng hợp tác với xưởng máy móc, qua nửa tháng điều tra, cuối cùng ông ấy cũng xác định được giá cả.

Sở Thấm cũng không ngờ là lại mất thời gian nửa tháng để bàn bạc chuyện này.

Thôi được rồi, bàn bạc xong rồi thì nên tới xưởng máy móc.

Cũng đã đến lúc chuẩn bị cày bừa vụ xuân.

Mà trong khoảng thời gian này Sở Thấm bận làm trên mảnh đất cô trồng rau, cô luôn có cảm giác rằng năm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, vậy nên nếu trồng sớm được thì cứ trồng sớm.

Quả nhiên, cảm giác của Sở Thấm không hề sai. Đầu xuân, ông trời mở cửa xả lũ, cơn mưa kéo dài từ ngày này qua ngày khác.

Đặc biệt là thời kỳ kinh trập.

Trận mưa khiến côn trùng thức giấc, hoa cỏ đ.â.m chồi.

Mưa không to lắm, nhưng mưa nhỏ cứ triền miên, thậm chí mưa phùn kéo dài cả ngày.

Sở Thấm đã bắt đầu lo lắng, tự nhiên bước vào mùa mưa dầm thì sẽ xảy ra chuyện gì?

Quần áo của cô ướt sũng hết cả, cho dù có phơi hai ba ngày cũng không thấy khô hẳn, tất nhiên là Sở Thấm không dám mặc vào người.

Rơi vào đường cùng, cô chỉ đành lấy chiếc lồng tre ra lần nữa.

Ầy, chính là cái lồng tre để hong khô quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-599.html.]

Hăng quá thì hoá dở, mà mưa nhiều cũng chẳng lợi lộc gì, việc cày bừa vụ xuân sẽ khó khăn hơn lúc trời nắng mấy lần.

DTV

Lấy việc cày ruộng làm ví dụ, bây giờ Sở Thấm phải mặc áo mưa, đội mũ tre ra ngoài ruộng lùa trâu bò. Áo mưa thì nặng, cô có cảm giác ngày nào cũng phải mang vác đồ nặng chạy mấy km, khó chịu gần chết.

Trước đây Sở Thấm không muốn tới xưởng máy móc, nhưng bây giờ ngày nào cô cũng suy ngẫm không biết bao giờ đội trưởng Hàn mới đưa cô tới xưởng máy móc.

Ngày hôm nay, mưa phùn vẫn xuất hiện.

Hoa đào trong thôn đã nở rộ, cánh hoa vừa mới giãn nở đã bị nước mưa làm ướt sũng.

Chỉ là một cơn mưa nhỏ, thỉnh thoảng có trận mưa lớn là lại khiến cánh hoa rơi vương vãi trên nền đất.

Bên cạnh sân nhà Sở Thấm có hai cây đào, là đào dại, quả vừa nhỏ vừa chát, đơn giản là hoa nở ra đẹp nên được đối đãi như cây cảnh.

Sở Thấm ăn cơm xong, đội trưởng Hàn tới cửa tìm gặp.

Sở Thấm xoa miệng, vừa rửa tay vừa hỏi: “Đội trưởng, ông có muốn ăn bánh cuốn không?”

Sở Thấm rút được cái mâm thiếc từ cuộc rút thăm tuần, có thể chưng sữa gạo không cần nước.

Sau khi hấp chín, sữa gạo sẽ có hình dạng giống như bánh cuốn, chỉ cần thêm chút nhân vào rồi cuộn lại là có thể thành hình gỏi cuốn.

Mùi vị cũng không tệ lắm, Sở Thấm ăn mười cái bánh cuốn mà không ngán.

Đội trưởng Hàn biết cô giàu nên cũng chẳng khách sáo lấy lệ làm gì, ông ấy cầm một miếng bánh cuốn, ăn hết một cách ngon lành.

Xong xuôi, đội trưởng Hàn nói: “Sau bữa trưa cô có rảnh không, ăn cơm trưa xong chúng ta cùng đến xưởng máy móc.”

Sở Thấm đáp: “Tất nhiên là tôi rảnh rỗi, ngoài lúc làm việc ra thì tôi không bận gì hết.”

Đội trưởng Hàn gật đầu: “Vậy ăn cơm xong tôi sẽ tới tìm cô.”

Sở Thấm: “Được rồi, à nhân tiện, đội trưởng Hàn này, năm nay thôn chúng ta còn trồng dầu hạt cải không?”

Đội trưởng Hàn đáp: “Tất nhiên phải trồng rồi! Đây là nhiệm vụ quốc gia mà.”

Nhưng đội trưởng Hàn không biết, tất cả những gì cô gái này nghĩ không phải chỉ có trồng dầu hạt cải.

Sở Thấm cũng không thể nói gì hơn, có dùng mắt thường cũng tự nhận thấy được ràng mùa màng năm nay không được tốt, nhưng so với năm ngoái thì ít ra vẫn có nước. Dựa theo tình hình trước mắt, có lẽ vẫn trồng được hoa màu.

Nhưng vẫn là câu nói kia, mùa màng không tốt, việc trồng thêm ít lương thực có thể cứu được mạng.

Vậy nên không phải Sở Thấm không muốn trồng dầu hạt cải, mà là dầu hạt cải chiếm quá nhiều diện tích đất ở thôn Cao Thụ.

Nhưng đây là quyết định của lãnh đạo, người trong thôn đã đồng ý, một mình cô đứng ra phản đối cũng vô dụng.

Loading...