Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 626
Cập nhật lúc: 2024-10-29 11:24:03
Lượt xem: 13
Trải qua gần một năm phục hồi, tình hình trong thành phố rất tốt, nhìn chung đã khôi phục được dáng vẻ trước thảm họa.
Sở Thấm đi theo người lái xe đến Cục Lương thực trong thành phố, sau khi tự mình nhìn lương thực được dỡ xuống và kiểm tra xong, đã ngay lập tức lên đường đi.
“Sở Thấm này, vẫn là một đứa trẻ!” Tài xế đi chung nhìn dáng vẻ không thể chờ được của cô, không khỏi cười một tiếng: “Vẫn thích đi dạo khắp nơi. Nhưng mà khi chúng ta vừa tới trong thành phố cũng là như này, sau này cái gì cũng đòi phiếu đòi tiền, đi hai chuyến là không có gì hào hứng nữa.”
“Không phải sao, haizz cũng không biết năm nay hẻm Bát Bảo trong thành phố có mở hay không…” Có người hạ thấp giọng, len lén nói.
Trước đây hẻm Bát Bảo là nơi giao dịch riêng tư, cũng gần như là chợ đen. Đương nhiên rồi, chắc chắn không phải là mang hàng hóa đến bày bán và trao đổi ở trong con hẻm, như này không phải là tự tìm cái c.h.ế.t sao?
Mà là trao đổi ở trong nhà một cách vô cùng bí mật.
Hẻm Bát Bảo là một con hẻm có nhiều gia đình sinh sống nhất trong thành phố, vài hộ nhân gia cùng sống trong khoảng sân nhỏ hoặc mỗi hộ một căn đều có, thậm chí có những túp lều ngút ngàn, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Có thể nói ở bên trong có hàng nghìn người, người gì cũng có, cho nên giao dịch riêng tư mới ra đời ở nơi này.
Đông người không những rối mắt, còn có thể nhiễu loạn tầm nhìn.
Bởi vì điều này, cho dù người bên trên biết được có người giao dịch riêng tư ở trong hẻm Bát Bảo, cũng rất khó để bắt được hết tất cả những người buôn đi bán lại.
Sở Thấm là người vào trong thành phố lần thứ hai đương nhiên không biết được hẻm Bát Bảo này, biết rồi thì cô cũng sẽ không đi.
Nhưng có đôi khi là trùng hợp, chuyến này cô vào trong thành phố ngoại trừ vận chuyển lương thực, mua đồ ăn, còn phải đưa đồ đạc cho nhà Giang Nhiễm giùm cô ấy.
Nhà cô ấy ở đâu? Cha mẹ cô ấy ở ký túc xá của nhà máy thép, mà đầu bếp Giang nhiều năm chưa gặp đang ở hẻm Bát Bảo.
Sở Thấm đang đi bộ trên đường phố, suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng có lẽ nên đưa đồ cho đầu bếp Giang sau trước, sau đó mới đi dạo, nếu không xách theo đồ đạc thì đi dạo sẽ vô cùng nhọc nhằn.
DTV
Nghĩ xong, bèn hỏi ai đó hẻm Bát Bảo ở đâu.
“Hẻm Bát Bảo à, rất gần. Cô đi thẳng đường phía trước, tới ngã tư đầu tiên thì rẽ trái vào một con hẻm, đi tiếp trong con hẻm, đi đến cuối hẻm là một đường cái khác, đi vào đường cái tiếp tục rẽ trái, đi một lúc thì cô có thể nhìn thấy cây Long Não, bên cạnh cây Long Não là hẻm Bát Bảo.”
Sở Thấm đã nhớ kỹ càng, dù sao thì cứ rẽ trái.
Sau khi cô nói cảm ơn bèn bắt đầu đi, sau khi đi khoảng hơn mười phút bèn nhìn thấy cây Long Não kia, xem ra thực sự gần.
“Nói là số 36.” Sở Thấm nói thầm, cô đi vào trong, nét mặt dần dần ngạc nhiên
Ở đây đông người quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-626.html.]
Còn may là số 36, đổi thành số 360 thì chẳng phải sẽ khiến cô tìm đến năm nảo năm nao chứ? Thế thì cô dứt khoát quay đầu đi tìm nhà máy thép.
Lúc này có lẽ đầu bếp Giang đang ở nhà, bởi vì hôm nay là chủ nhật, lại là buổi chiều, nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ nhà máy thép đang nghỉ.
Quả nhiên, lúc Sở Thấm tìm thấy số 36, vừa gõ cửa thì đã nghe giọng nói của đầu bếp Giang truyền đến.
“Ai đó?” Giọng nói truyền đến kèm theo tiếng bước chân.
Sở Thấm: “Đầu bếp Giang, tôi là Sở Thấm, đưa đồ cho ông giùm cho Giang Nhiễm.”
“Sở Thấm!”
Đầu bếp Giang ngạc nhiên, sau đó vội vàng mở cửa.
Ông ấy ngạc nhiên nói: “Là cô sao, Sở Thấm! Tôi còn tưởng không gặp lại cô nữa chứ.”
Vừa nói vừa giữ cửa rộng mở: “Mau vào ngồi đi, cô đã ăn cơm trưa chưa, không ăn thì ở nhà tôi ăn.”
Sở Thấm chớp mắt, nói dối: “Tôi ăn xong rồi.”
Cô không quen ăn cơm ở nhà khác.
Đầu bếp Giang cũng không nghi ngờ, dù sao đã giờ này rồi, hầu như mọi người đều đã ăn cơm trưa rồi.
Ông ấy rót nước cho Sở Thấm, rồi cười nói: “Sao lần này cô lại vào trong thành phố?”
Sở Thấm để cặp trên lưng xuống: “Tôi đi đưa lương thực giùm cho Cục Lương thực của thôn chúng ta, sẵn tiễn đưa đồ cho ông giùm Giang Nhiễm.”
Nói xong, lấy đồ trong cặp ra ngoài.
Cũng không biết Giang Nhiễm đã gói cái gì, chiếm hết nửa chỗ trong cặp của cô, sau khi lấy ra bỗng chốc rộng rãi rất nhiều.
Đầu bếp Giang nhận lấy: “Cô nhóc ngốc nghếch, nhiều đồ như vậy thì mệt cho cô lắm.”
Sở Thấm xua tay: “Tôi lái xe tới, không mệt.”
Đầu bếp Giang sửng sốt: “Cô lái xe?”
Sở Thấm: “Đúng vậy, tôi lái xe đi đưa lương thực giùm Cục Lương thực, đưa đến Cục Lương thực trong thành phố, vừa mới dỡ hàng, đều là lương thực mới của năm nay mới thu hoạch. Đầu bếp Giang, nếu ông muốn mua lương thực mới bây giờ mua là tốt nhất.”