Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 661
Cập nhật lúc: 2024-10-29 20:39:45
Lượt xem: 21
Cuối năm, tiến độ “gạch ngói hóa” toàn thôn đã hoàn thành được bảy mươi phần trăm.
Đương nhiên, trong số đó năm mươi phần trăm căn nhà là kết hợp giữa bùn vàng, gỗ với gạch, ngoài ra còn có rất nhiều gia đình không đập đi xây lại cả căn mà chỉ dựng thêm vài phòng mới.
Kể từ đó, áp lực xây nhà lập tức hạ xuống, gần như gia đình nào cũng đủ khả năng bắt tay vào xây mới.
Ngạc nhiên nhất là nhà bà Tiền thế mà cũng dựng nguyên căn nhà gạch mái ngói y như nhà Sở Thấm. Điều này khiến người ta sinh lòng hoài nghi, dù bà Tiền có đi mượn đại đội chút tiền nhưng tính toán đâu ra đấy vẫn chẳng thể đủ nổi.
Chờ tới khi Sở Thấm biết tin hồi ấy, căn nhà đó của bà Tiền từng thuộc về gia đình đại địa chủ, trong đầu bỗng nảy lên một suy đoán.
Cô không kìm được mà liếc nhìn tráp tiền giấu trong góc tối, nhớ tới hai khối vàng được cất bên trong, bèn đoán lẽ nào bà Tiền cũng đào được chút gì đó từ căn nhà cũ ấy?
Suy đoán của Sở Thấm quả không sai, nhưng thứ nhà họ Tiền tìm được là đồ bạc, số lượng cũng không quá nhiều. Họ lén tìm cách đổi thành tiền, sau đó gộp chung với số tiền dành dụm được trong nhà, cộng thêm tiền mượn của đại đội, thế là thuận lợi xây được một căn nhà mới.
Với cả, người trong thôn thấy gia đình bà ấy toàn là người già, người bệnh nên đã giảm tiền gạch xuống tận năm mươi phần trăm.
Người đã sống vài thập niên như bà Tiền cũng rất khôn khéo, tuy tiền trong nhà vẫn còn, chưa xài hết, nhưng lúc nào bà ấy cũng ra rả với người khác là nhà mình đã dốc hết của cải, còn vay mượn khắp nơi, cuối cùng mới có thể thành công xây được một căn nhà gạch mái ngói.
Lúc xây nhà Sở Thấm cũng tới giúp một tay.
Có thôn dân nói bà Tiền đang khoe giàu, có người lại bảo bà ấy muốn trở thành tâm điểm, cũng có kẻ mắng bà ấy thông minh cả đời, thế mà những năm tháng cuối lại ngu xuẩn quá, vì cả nhà bà ấy toàn người già người bệnh, thế thì xây một căn nhà khang trang như vậy làm gì? Chỉ tổ khiến người khác dòm ngó.
DTV
Nhưng thực tế thì sao?
Chính bởi vì trong nhà toàn người già kẻ bệnh nên mới thể hiện với người ngoài rằng tiền trong nhà đã bị xài hết đó.
Tiền có thể khiến con người ta nảy lòng tham, nhưng nhà thì biết cướp thế nào? Có chú ý tới cũng chẳng trộm đi nổi.
Giờ mọi người đều cho rằng căn nhà này được xây xong, hẳn của cải nhà họ Tiền cũng chẳng còn, không có ba, năm năm cày cuốc thì không dư dả lại nổi, và hiển nhiên cả kẻ trộm cũng sẽ nghĩ thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-661.html.]
Từ ngày tin đồn thôn Cao Thụ trở nên giàu có được lan truyền thì rất hay bị ăn trộm ăn cướp ghé thăm, chỉ riêng năm nay thôi trong thôn đã bị trộm mò tới cửa tận ba lần.
Sở Thấm vũ lực cao cường, tất nhiên sẽ không có ai ngu đến độ tự đ.â.m đầu vào nhà cô để bị cho ăn hành.
Những gia đình đông trai tráng như nhà bí thư chi bộ thôn và đội trưởng Hàn cũng chẳng có kẻ nào dám ghé thăm.
Giờ quả hồng mềm nhất trong thôn chính là nhà bà Tiền, người xưa có câu, muốn thì bóp quả hồng mềm, nhưng tính đến hiện tại, dù là thời điểm cuối năm khi trộm cướp hoành hành thì nhà bà Tiền vẫn bình yên vô sự, không bị chúng mò đến cửa. Đúng là không thể phủ nhận một điều là đám trộm cướp này cũng rất thông minh.
Hầu hết mọi người trong thôn đều không nhận ra ưu điểm ẩn đằng sau, nhưng Sở Thấm lại nhìn thấu tất cả, thế là cô cũng chạy vội tới khuyên nhà cậu út Dương nhanh nhanh xây nhà gạch mái ngói.
Sở Thấm tựa lưng vào cửa nhà cậu út, vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Cậu út à, nếu tiền trong tay cậu không đủ thì cháu có thể cho cậu mượn mà, nhà cháu vẫn còn một ít gạch và ngói, chuyển cho cậu xây nhà cũng được luôn ạ.”
Cậu út Dương không thích cái kiểu tiện tay moi hạt dưa ra cắn này của cô, bèn chậc lưỡi cau mày nói: “Thôi, đừng cắn hạt dưa nữa, khóe miệng đỏ hết rồi mà vẫn còn cắn nữa hả.”
Rõ ràng đang bị nóng trong người cơ mà.
Sau đó, ông ấy rót cho cô ly nước, lại nói: “Nhà cậu bây giờ vẫn tốt, vừa xây mới chưa được bao nhiêu năm đâu.”
Sở Thấm ném đống vỏ hạt dưa trong tay vào ky hốt rác trong sân, sau đó phủi tay bảo: “Không phải cũng hơn mười năm rồi sao cậu.”
Cậu út Dương: “Đúng vậy, mới mười năm thôi!”
Sở Thấm hướng mắt nhìn ra ngoài, nhỏ giọng khuyên hết nước hết cái: “Cậu út, bây giờ cậu xây không nổi thì tương lai chỉ sợ càng khó mà xây nổi. Chẳng lẽ cậu không nhận ra hiện tại ngày càng khó mua gạch từ chỗ lò gạch hả? Hôm qua cháu tình cờ gặp được anh Tất Tiên, anh ấy bảo cầm phiếu đi mua gạch nhưng cũng phải xếp hàng chờ tới tận nửa năm sau lận đấy. Gạch mà cũng đắt hàng như vậy thì nói gì tới xi-măng và ngói chứ.”
Cậu út Dương hoảng hồn, vội đặt bình nước xuống: “Thật không, sao cậu không nghe cậu ta nói gì cả?”
Sở Thấm đáp: “Anh ấy mới tới nhà gạch hôm kia, hôm qua lúc đến nhà máy cơ khí cháu mới được nghe anh ấy kể lại. Mà hôm qua anh ấy phải ở lại trực ban thì đào đâu ra cơ hội nói cho cậu biết.”
Cậu út Dương có hơi xiêu lòng, nhưng sau một hồi nghĩ ngợi lại lắc đầu: “Thôi, cậu thấy vẫn nên tiết kiệm một chút.”
Hầy, nếu khuyên không được Sở Thấm sẽ không khuyên tiếp, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà, không ép nhau được.