Xuyên Từ Mạt Thế, Cường Nữ Làm Giàu - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:37:00
Lượt xem: 30
Thực ra cũng không chỉ có một mình cô là nữ đi gánh nước, nhưng chỉ cần là phụ nữ có chút sức lực đều muốn giành mười công điểm này.
“Vị trí thôn của chúng ta không tốt bằng vị trí của thôn bên cạnh, đó là con sông này cách khá xa khu ruộng đất.” Có dân làng kêu than.
Thím Trương: “Thế thôi cũng đành, những thôn khác còn có ao nữa, nhưng thôn mình đến cả vũng nước cũng chẳng có. Nghe nói ở thôn Tịnh Thủy nuôi cá tốt lắm, đến cuối năm lại là một mùa thu đây.”
Mới đầu sông ở trong thôn cũng không phải để không đó, hai năm trước còn thử nuôi cá trong sông, nhưng tiếc là không nuôi được, còn lãng phí hai đàn cá giống.
Nhưng mà từ đó về sau cá trong sông lại dần dần nhiều lên, Sở Thấm định làm mồi câu cá ở bên sông dưới sườn núi nhà mình thử xem.
“Thế mới nói mà, cũng do năm đó chúng ta có mắt như mù, thôn quê hẻo lánh là nơi chúng ta đây chứ đâu…”
“Này cẩn thận chồng bà nghe thấy đấy!”
Người xung quanh cười ồ lên, không khí nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Sở Thấm chỉ im lặng lắng nghe, cô không nói chuyện, gánh nước nhanh hơn người khác một chút. Người khác gánh được bốn lượt, thì cô gánh được đến năm lượt.
Lúc thím Trương về bờ sông gánh tiếp vừa hay gặp được cô, không nhịn được cảm thán: “Cháu bồi dưỡng thân sức này kiểu gì thế, sao Phi Yến nhà thím không có vậy.”
Sở Thấm cười cười: “Phi Yến kiếm được không ít công điểm đâu.”
“Cứ c.h.é.m gió thế, mỗi ngày nó kiếm được ba công điểm đã tốt lắm rồi, nó còn lớn hơn cháu tận hai tháng cơ.” Thím Trương lắc đầu, cũng không biết làm sao, năm nay con gái bà ấy làm việc kém xa năm ngoái.
Chỉ có chạy lên núi là giỏi thôi!
Vẻ mặt Sở Thấm khiêm tốn không nói chuyện, cô cảm thấy mình đã tạo nên quá nhiều sự mắng chửi cho người cùng lứa tuổi trong thôn.
Hổ thẹn hổ thẹn.
Thím Trương tự nói một mình mãi: “... Cũng không biết cứ suốt ngày vùi đầu lên núi làm gì. Cháu nói xem nếu mà giống như cháu, chặt ít củi đào ít măng thậm chí hái ít rau cũng được, lần nào cũng về tay không.”
Sở Thấm nghe đến đây thấy hơi nghi ngờ: “Là ngọn núi nào thế ạ? Cháu hiếm khi gặp được Phi Yến.”
Thím Trương: “Thím biết cháu hay đi ngọn núi sau nhà cháu, Phi Yến chê chỗ đó khó leo không muốn đi, nhất quyết đòi đi núi Đại Nham ở đầu thôn.”
Trong lòng Sở Thấm d.a.o động, ồ ồ hai tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-tu-mat-the-cuong-nu-lam-giau/chuong-79.html.]
Có lẽ cô phải tìm cơ hội đi xem xem.
Gánh nước là công việc nặng thể lực, gánh đến tận trưa mới xong công, Sở Thấm đi về bỏ vỉ hấp vào nồi, thêm chút nước, để cơm từ sáng lên trên vỉ, chờ lửa nổi lên cơm nóng rồi là ăn được.
Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm nữa, nên cô không tắm, chỉ dựa vào ghế tre trong sân nghỉ ngơi.
Chó ở độ tuổi này đúng là mỗi tháng lại khác, Tiểu Bạch mới về nhà mấy ngày, mà giờ đúng là trông lớn hơn hẳn.
Chơi với chó con một lúc, cơm cũng nóng rồi.
Buổi sáng trước khi đi làm cô cũng đã nấu xong hết cơm canh cả ngàng, trước khi ra khỏi nhà lấy lồng bàn đậy lại là được.
Món ăn hôm nay là măng trộn bã rượu.
Mấy ngày trước lúc làm măng khô cô vẫn giữ lại vài cái măng xuân, ngày hôm sau lúc lột vỏ thì dùng muối với bã rượu để nấu.
Nấu chín rồi bày ra, đặt lên tủ bếp, lúc nào muốn ăn thì lấy ra cắt thành miếng, cho ít nước tương, giấm với đường trắng trộn lên là được.
Món ăn này tạm thời là món tủ yêu thích của Sở Thấm, thậm chí còn hơn cả hương thung xào trứng.
DTV
Ngoài ra trên bàn còn có một món thịt dê hầm nữa, món này thì được hầm liên tục trong nồi đất trên lửa than, giờ đã mềm nhừ vừa tầm, vị ngon bá cháy.
Sở Thấm ăn no nê ngon miệng, sức lực gánh nước tiêu hao hồi sáng dường như đã được bù lại, thậm chí cô còn muốn đi xem xem khoai lang nữa.
Buổi chiều cô lên núi làm cỏ.
Gỗ trong núi cũng kiếm được tiền, một năm hai năm thì nhìn không ra, chờ cây gỗ trong núi lớn rồi, bán xong mới có tiền, còn là khoản lớn luôn.
Cứ loanh quanh như vậy mấy ngày liền, cuối cùng Sở Thấm cũng đến những ngày tháng được nghỉ ngơi.
Vì những lời thím Trương nói, mấy ngày nay Sở Thấm chú ý đến Trương Phi Yến nhiều hơn.
Vừa để mắt đến, thế mà thực sự để cho cô phát hiện ra vấn đề.
Trương Phi Yến quả thực thích lên núi, đa số là đi núi Đại Nham, hơn nữa còn mang theo công cụ đi.
Mỗi lần trước khi đi ống quần đều rất sạch sẽ, kể cả giày cũng thế, nhưng lúc về lại nhìn thấy ống quần và giày của cô ấy đều dính bùn đất, mà lại tay không đi về.
Sở Thấm ngẫm nghĩ, thế nên cô ấy lên núi để trồng cái gì?