Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:59:05
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng điều này cũng có nghĩa là, trong hai ngày rưỡi này, anh chỉ cần có một chút dị năng là phải đổ vào hồ, vậy thì lỡ như trong khoảng thời gian này có nguy hiểm gì, đối với anh mà nói chính là tử huyệt.

Nhưng nhìn thời gian gấp gáp như vậy, thời hạn ba ngày, Lệ Vi Lan dám chắc, thời gian này nhất định là đã được tính toán kỹ càng!

Trùng hợp, không thể chỉ là trùng hợp.

Mong muốn được gặp cô vượt qua tất cả, Lệ Vi Lan bắt đầu điên cuồng truyền dị năng vào hồ, thậm chí còn không để ý đến cơn đau nhẹ do lõi dị năng của mình bị nứt.

Trầm Chanh không để ý đến sự xô đẩy của bọn họ.

Cô đã không theo ý của bác cả mà lên chuyến bay đó, khiến bọn họ mất công vô ích, lại không nghe điện thoại, thì đã đoán trước được sẽ chọc giận đám người này.

TBC

Trong lòng bọn họ, cô chỉ là một cô gái mồ côi không có chỗ dựa. Lúc nhỏ dọa cô nếu còn làm loạn thì sẽ không cho cô đi học, sẽ bán cô cho một ông già để đổi tiền sính lễ, Trầm Chanh nhớ rất rõ từng câu từng chữ bọn họ nói lúc đó và từng biểu cảm khi nói những lời đó.

Đã biết bọn họ là loại người gì, trong lễ tang hôm nay, bọn họ vây cô ở giữa, lời nào cũng là chỉ trích và bất mãn, cô còn có gì để để ý nữa chứ?

Nhưng trong lúc nói chuyện, Trầm Chanh đột nhiên hiểu ra một chuyện: trước khi ông nội mất, quả nhiên không để lại di chúc!

Ông đột nhiên bị đột quỵ, trước khi c.h.ế.t kéo dài tới ba ngày, bọn họ nói ông nội có ý đợi cô đến, ai ngờ cô vẫn không về.

Bọn họ nói những lời này là muốn cô có tâm lý áy náy, muốn dùng tâm lý này để đàn áp cô, khiến cô sợ hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-292.html.]

Nhưng Trầm Chanh trong lòng hiểu rõ, khi cô nghe bọn họ nói những lời này, trong lòng không hề d.a.o động, thậm chí còn muốn cười: ông nội sẽ đợi cô sao? Còn hấp hối vẫn mong cô trở về sao?

Đó chính là người đã nói “sao chổi như mày sau này đừng bao giờ quay về nữa” mà!

Trầm Chanh bình tĩnh phản bác lại vài câu, lùi lại hai bước tránh khỏi nước bọt văng tung tóe khi bọn họ nói chuyện, bình tĩnh lui về phía những người con cháu hiếu thảo, đứng bên cạnh một thanh niên cao lớn mặc đồ đen.

Cô đã không nhớ ra hắn là ai nữa, có lẽ là một người anh họ nào đó?

Đợi tiếng nhạc buồn vang lên, tất cả mọi người bắt đầu khóc, Trầm Chanh chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, từ đầu đến cuối, ngoài đôi má hơi cúi xuống, cô không rơi lấy một giọt nước mắt.

Đợi đến khi nghi lễ dài dòng này kết thúc, mặt trời đã sắp lặn.

Một người đàn ông mặc vest đen đi ra từ đám đông, trong tay kẹp một chồng tài liệu, rút ra một tờ đưa cho Trầm Chanh.

Người đàn ông còn chưa kịp nói, bác cả của Trầm Chanh đã lên tiếng trước: “Chanh Chanh, cháu ký vào văn bản đi.”

Trầm Chanh không nói gì, mở túi đựng tài liệu ra, đập vào mắt cô là bảy chữ “Thỏa thuận từ bỏ quyền thừa kế.”

Cô không xem tiếp nữa, mà cười tủm tỉm nhét lại tài liệu vào túi, chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông mặc vest khoảng ba mươi tuổi trước mặt, mỉm cười hỏi: “Hợp đồng này, tôi nhất định phải ký sao? Có lý do gì không?”

Luật sư họ Trương, xử lý chuyện nhà bọn họ, vốn tưởng rằng gia đình đã thương lượng xong xuôi, dù sao thì lúc đầu khi gia đình này đến văn phòng luật sư của họ để nhờ hắn xử lý những chuyện này, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến việc họ vẫn chưa giải quyết xong với người có liên quan.

Loading...