Căn cứ Noah đã gần một năm không có động tĩnh gì lớn.
Trước đó đã xác nhận rằng rau và thực phẩm của họ chỉ bị ô nhiễm ở mức độ tương đối thấp, nhưng không phải là không có, sau đó người đàn ông đã nhiều lần thăm dò tình hình của căn cứ Noah, nhưng đều không có gì đáng ngờ.
Nếu nhất định phải nói, thì ấn tượng chung của hắn ta về căn cứ Noah, chỉ có thể nói rằng quản lý căn cứ đó nhất định là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.
TBC
Hắn không ghét những người theo chủ nghĩa lý tưởng.
Mặc dù bọn họ không phải là một loại người, nhưng trên thế gian này, vẫn có người có thể kiên trì lý tưởng, thật nực cười, nhưng lại đáng kính.
Vì vậy, trước đây người đàn ông không đưa ra nhiều chỉ thị thâm nhập thông tin hơn đối với Noah, đối với hắn, giá trị của Noah khi đó vẫn chưa đáng.
Nhưng hiện tại, áo giáp... đặc biệt là đoạn video này, đã khơi dậy sự hứng thú của hắn.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhấc tấm thiệp mời đặt trên bàn lên, người đàn ông mỉm cười đẩy đẩy cặp kính không độ trên sống mũi, cười nói: “Lần này tôi sẽ đích thân dẫn đội. Tôi cũng rất hứng thú với tất cả các sản phẩm hiện tại của căn cứ của họ.”
**
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-377.html.]
Trầm Chanh nhìn những ‘người ngoài’ đi lại khắp nơi trong căn cứ Noah trên điện thoại, cô đánh dấu tất cả những ‘người không phải nhân viên căn cứ’ mà cô có thể nhìn thấy.
Trên thực tế, khi vào căn cứ Noah đã tiến hành sàng lọc và ghi danh một lần, ghi lại tên của những người mà họ cho rằng cần quan sát trọng điểm, nhưng đối với Trầm Chanh, nhìn thấy rất nhiều người tí hon màu vàng, xanh lá cây và đỏ đi lại trong căn cứ, cô vẫn sẽ có một chút lo lắng!
Trầm Chanh nhìn xuống, những người bán đấu giá vào căn cứ hỗn tạp, nhiều nhất thực ra là màu vàng trung lập, màu xanh lá cây cũng có hơn mười người, còn số lượng màu đỏ gần bằng màu xanh lá cây --- loại này ước tính là gián điệp trung thành của các căn cứ khác phái đến, Trầm Chanh từng người ghi lại tên rồi đưa cho Lệ Vi Lan, anh xem danh sách, nhẹ nhàng gật đầu: “Gần giống với những gì anh nghĩ.”
Anh nhẹ nhàng chạm vào một vài cái tên, dùng bút gạch bỏ, ngẩng mặt lên nhìn về hướng hư không, mặc dù thực ra không nhìn thấy mặt cô, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của cô, đối với anh đã đủ rồi: “Những người này là những người trước đây chúng ta đặc biệt chú ý nhưng không chắc chắn, có sự giúp đỡ của em thì đã xác định được rồi.”
Trầm Chanh gãi đầu cười cười: “Đây là việc em nên làm mà.”
Lệ Vi Lan đưa danh sách cho Tô Vân mang dị năng hệ độc dược này, cô ta đeo chiếc mặt nạ đổi khuôn mặt duy nhất trong căn cứ, ngũ quan vốn hơi diễm lệ của cô ta đã trở nên nhạt nhẽo, thanh đạm, không gây chú ý, trong một năm qua, khí chất trên người cô ta như sương tuyết, cả người không nói lời nào thì như hòa vào bóng tối.
Cô ta đã làm rất nhiều việc cho căn cứ. Đi bộ trong đêm tối, dường như đã trở thành bản năng của người phụ nữ này.
Lệ Vi Lan biết trên tay cô ta dính rất nhiều máu, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tất cả những m.á.u đó đều là dính thay căn cứ.
Vì vậy, thời gian Tô Vân nghỉ phép đã được hưởng thụ tốt nhất, mà anh đã thấy, kỳ nghỉ của cô ta, thường là dành thời gian bên những đứa trẻ trong căn cứ.