“Một chậu xương rồng nhỏ.” Lệ Vi Lan cúi đầu thuận mắt nói, “Là chậu cuối cùng tôi còn lại.”
“Hết rồi sao? Hết rồi sao? Thật sự hết rồi sao?” Một chậu xương rồng còn có giá trị hơn nhiều so với tên nhóc này, bây giờ cây cảnh gần như tuyệt chủng, những người cấp cao trong căn cứ đều sẵn sàng bỏ tiền ra mua cây xanh, biết đâu chậu cây xanh này có thể bán được giá cao hơn cả tên nhóc này!
Người đàn ông suýt chút nữa phát điên.
TBC
Hắn như bị lửa đốt ở mông, đi vòng quanh trong lều, đợi phát hiện chỉ có một chậu này, hắn mới tức giận gào lên với anh: “Sao anh không ngăn tôi lại?”
“Tôi... không dám ngăn cản dị năng giả.” Lệ Vi Lan do dự, hơi sợ hãi nói.
Không ngoài dự đoán, anh lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ mang theo ý cười của cô gái “Lan Lan, anh giống như một diễn viên kịch vậy.”
Thật sự rất giống diễn viên kịch.
Trầm Chanh nhìn thấy người đàn ông kia sắp tức đến phát bệnh tim, cô cảm thấy đây chính là nguồn vui trong ngày hôm nay, cô không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì giữa Lệ Vi Lan và người này, nhưng nhìn thấy người ta vừa mới ra vẻ khoe khoang một phút thì phải đau lòng trả giá trong mấy chục phút, ừm, vẫn khá thú vị.
Anh nghe thấy ý cười trong giọng nói của cô.
“Thôi thôi,” người đàn ông nhìn quanh bốn phía, thấy cây xanh thực sự đã không còn, hắn mới thở dài nói, “Anh còn vật tư nào khác có thể đổi lấy tư cách vào không?”
Lệ Vi Lan do dự, mệt mỏi nhíu mày, lộ ra vẻ đáng thương: “Vậy tôi còn có thể vào được không?”
Người đàn ông tức giận muốn đá anh ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-443.html.]
Cuối cùng, mắt hắn đột nhiên đảo một vòng, nghĩ ra điều gì đó: “Được, vậy anh chờ tin tức đi.”
Sau khi người đàn ông đó rời đi, Lệ Vi Lan thở dài một hơi, Trầm Chanh thấy các đốt ngón tay của anh lúc này mới thả lỏng ra.
“Xin lỗi,” Anh miễn cưỡng kìm nén sát khí trong mắt. Khi nói câu này, đường nét hàm dưới của anh vẫn căng thẳng, Trầm Chanh nhìn rất rõ, từ lúc người đàn ông đó bước vào lều của anh cho đến khi rời đi, ngón tay của Lệ Vi Lan vẫn luôn nắm chặt.
“Lan Lan, anh đợi ba ngày này... là để đợi hắn sao?” Trầm Chanh cẩn thận hỏi.
Lệ Vi Lan gật đầu: “Đây là một con đường tắt để vào thành.”
Trầm Chanh muốn nói lại thôi.
Cô muốn hỏi: “Lan Lan, anh đã từng đi qua chưa?”
“Sắp rồi,” Lệ Vi Lan nói với cô, “Chúng ta có thể vào được rồi.”
Giống như lời anh nói, đến chiều tối, người đàn ông đó đến dẫn người.
Tất nhiên hắn không chỉ dẫn một mình Lệ Vi Lan, còn có một cặp chị em và một người đàn ông trẻ tuổi, cử chỉ của họ mang theo sự cẩn thận đặc trưng của những kẻ lang thang, khi nhìn thấy Lệ Vi Lan thì gật đầu chào anh, cái ba lô đeo trên lưng trông khá to, nhưng bên trong gần như trống rỗng.
Sau khi mọi người đã tập hợp đông đủ, người đàn ông này bắt đầu nói về các quy tắc.
Hắn nói đợi trăng lên giữa trời sẽ bắt đầu đưa họ vào trong, bảo họ trong quá trình này hãy trốn trong thùng và giữ im lặng, đợi khi họ tỉnh lại thì sẽ ở trong căn cứ rồi.
“Vậy sau khi chúng ta vào trong, lỡ như ở bên trong bị người ta chặn lại hỏi về vấn đề thân phận thì phải làm sao?” Những người vào theo kênh bình thường đều đã đăng ký tên, những người như bọn họ cho dù có theo cách mà hắn nói để trà trộn vào trong, thì chẳng phải vẫn là hộ khẩu đen sao?