Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 454

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:13:14
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lệ Vi Lan đứng trên lòng sông lầy lội, bên tai, Trầm Chanh đang báo cáo khoảng cách con thây ma đang đến gần.

“Còn bốn mươi mét.”

“Hai mươi mét.”

“Mười mét...”

Trầm Chanh nhìn cảnh quả núi thịt kia càng lao càng gần, nhắm chặt mắt không dám nhìn màn hình: A a a a con trai tại sao lại đứng yên không nhúc nhích vậy?

Có làm bia đỡ đạn cũng không phải như vậy chứ!

Ngay lúc cô nhắm mắt không dám nhìn, con thây ma khổng lồ kia đã lao đến trước mặt Lệ Vi Lan, vị trí của Lệ Vi Lan thấp, vị trí của nó cao, con thây ma háo hức với con mồi này đã nhảy cao lên, từ trên đê cao bên cạnh nhảy xuống!

Cũng ngay lúc này, nó đột nhiên nhìn thấy con mồi ngon lành trước mặt mình hơi cong môi.

Mà trước mặt nó, dường như xuất hiện một tia sáng màu xanh lam.

Nếu là bình thường, nó sẽ dừng lại, sẽ rẽ, sẽ quay đầu, nhưng lúc này sức lực của nó đã dùng hết trong lúc nhảy cao, mắt cá chân vừa mới mọc ra so với cơ thể khổng lồ thì căn bản không chịu được trọng lượng khổng lồ như vậy, muốn vận động cũng không thể vận động, muốn quay đầu hoặc né tránh, căn bản là không kịp.

Trong lòng hỗn loạn của nó không hề sợ hãi.

Nó đã đập vỡ vô số lá chắn băng.

Bị lửa đốt cũng có thể lập tức phục hồi.

Có thứ gì có thể đập vỡ nó không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-454.html.]

Có đ.â.m mạnh thì làm gì được nó?

Trước mắt một trận mưa đen trút xuống, mùi tanh hôi đột nhiên nồng nặc hơn, Lệ Vi Lan nhìn Thẩm Kiệt vừa chạy đến nhưng chỉ có thể nhìn đống nội tạng, tứ chi và nước đen trên mặt đất cách đó không xa há hốc mồm, mỉm cười với hắn, vỗ tay: “Xin lỗi, có vẻ như anh sắp không hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

TBC

Trước mắt Thẩm Kiệt chỉ còn lại một quả núi thịt đổ xuống.

Cơ thể của nó bị cắt làm đôi ngay ngắn, vết thương ngay ngắn đến mức không giống như do con người gây ra, mà giống như dùng một loại máy móc nào đó cắt trực tiếp ra vậy.

Thẩm Kiệt chưa bao giờ nghĩ rằng g.i.ế.c c.h.ế.t một con quái vật như vậy chỉ cần một đòn tấn công.

Trong ánh mắt hắn thậm chí còn mang theo vẻ kinh hoàng, nhìn Lệ Vi Lan như nhìn một con quái vật, hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “Anh... rốt cuộc là ai?”

“Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng.” Lệ Vi Lan tiến lại gần, “Anh là Thẩm Kiệt của đội Phong Vân, hay là một con ch.ó của viện khoa học?”

Ánh mắt Thẩm Kiệt đột nhiên co lại.

Một lúc lâu sau, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo ý cười của đối phương, hắn lại rũ đầu xuống: “Tôi...”

Hắn nghiến răng.

“Những người trong đội của anh, tổn thất không ít nhỉ.” Lệ Vi Lan nói nhỏ, “Sống như vậy bây giờ, không thấy nhục sao?”

“...” Thẩm Kiệt như thể là con mèo bị giẫm phải đuôi, “Anh biết gì chứ, cho dù tổn thất, ít nhất chúng tôi vẫn còn sống!”

“Đúng, còn sống.” Lệ Vi Lan cười cười, “Giẫm lên cái c.h.ế.t của đồng đội mà sống. Mỗi lần làm nhiệm vụ, lúc trở về đều sẽ ít đi vài người, hôm nay tiễn người này, ngày mai tiễn người kia, cho đến một ngày nào đó, những người bên cạnh như thể đều biến thành thây ma, anh gọi đó là sống sao?”

Trước đây anh đã từng gặp người của đội Phong Vân, cũng từng gặp Thẩm Kiệt.

Nhưng người của đội Phong Vân thay m.á.u quá nhiều---Tại sao ngay cả việc chọn ‘mồi nhử’ mà bọn họ cũng có thể giành trước?

Loading...