Thẩm Kiệt thở dài chán nản, buồn bã lắc đầu không nói gì.
Phỉ phui! Đầu hắn toàn là hoa nhỏ nở rộ, rất vui! Vậy mà còn giả vờ buồn bã!
Trầm Chanh đặc biệt khinh thường loại ‘diễn viên’ này, tất nhiên là trừ con trai cô ra.
Cô ầm ĩ trong đầu Lệ Vi Lan, khinh thường diễn xuất của Thẩm Kiệt, Lệ Vi Lan vừa nghe vừa mỉm cười, nhưng không nói gì thêm với Thẩm Kiệt, gật đầu rồi đi.
Lần này đến lượt Thẩm Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc không thôi.
Đầu hắn đầy dấu chấm hỏi, một mớ hỗn độn lẫn với dấu chấm hỏi, rõ ràng phản ứng tiếp theo của Lệ Vi Lan nằm ngoài dự đoán của con cáo già này.
Trầm Chanh lúc này đã hiểu ra, cô “à” lên một tiếng rồi hỏi: “Chẳng lẽ Thẩm Kiệt đang chờ thời cơ ra giá sao? Hắn tưởng anh là người bên Đường Luật phái đến để lôi kéo hắn?” Gần đây, căn cứ thành phố J có tin đồn rằng một số quan chức quản lý và Viện khoa học không hợp nhau, tin tức lan truyền là vì bạn gái của công tử quản lý bị Viện khoa học bắt đi.
Sau nhiệm vụ lần này, Thẩm Kiệt quyết định phải đứng về một phe, hắn cứ tưởng rằng Lệ Vi Lan là người do chính quyền phái đến.
Thậm chí, hắn không biết thông qua kênh nào để xác định được suy đoán của mình, vì vậy vừa rồi ngồi trong đại sảnh, thực ra là đang đợi con trai cô đến nói giá cả với hắn để treo lên bán với giá cao.
“...” Trầm Chanh không nhịn được cười, “Vậy thì có vẻ như hắn phải thất vọng rồi.”
Trầm Chanh cảm thấy mình đã hiểu được một chút logic suy nghĩ của con trai.
Đối với một người muốn treo cổ tự tử, một người có độ thiện cảm tăng chậm như rùa bò thì làm sao để trong vòng năm ngày ngắn ngủi có thể tăng độ thân thiện của người ta lên đến 80 cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-462.html.]
Dệt hoa trên gấm, mãi mãi không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Mà muốn độ thân thiện của một người tăng vọt, một là phải nắm bắt được hoàn cảnh khó khăn của đối phương, hai là phải hiểu được nhu cầu của đối phương, ba là phải đảm bảo hắn tâm phục khẩu phục.
Con trai ngay từ đầu đã từng thể hiện sức mạnh của mình với hắn, nhưng sau đó đối phương chỉ tăng có 10 điểm độ thân thiện chứng tỏ một điều: hắn còn lâu mới đến bước đường cùng. Một con hổ chưa đến bước đường cùng thì sẽ không lựa chọn lật hết bài ngửa của mình ra.
TBC
Bất kể vì lý do gì, Thẩm Kiệt cũng chọn cách che giấu thực lực của mình.
Lệ Vi Lan quay đầu bỏ đi rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Thẩm Kiệt.
Hắn nhìn theo bóng lưng Lệ Vi Lan rời đi, ánh mắt sáng tối bất định, sắc mặt thay đổi liên tục, vẻ mặt vô cùng khó xử.
Nhưng dù sao thì cuối cùng hắn vẫn lặng lẽ nhìn Lệ Vi Lan đi.
Trong ba ngày tiếp theo, bên Thẩm Kiệt vẫn bình yên vô sự.
Nếu không phải nhìn thấy con trai vẫn bình tĩnh tự tại, thậm chí còn nhàn rỗi đi ra ngoài ngẩn người, Trầm Chanh gần như đã nghi ngờ, không biết mình có mở nhiệm vụ này sai cách không.
Nhưng cô tuyệt đối tin tưởng con trai, nếu Lệ Vi Lan chọn cách đứng ngoài quan sát, cô sẽ không hề nghi ngờ phán đoán của anh.
Mãi đến ngày cuối cùng của thời hạn nhiệm vụ, khi Trầm Chanh lên mạng thì thấy cả ngôi nhà xung quanh đều chật kín dị năng giả.
Thẩm Kiệt ngồi thẫn thờ trên ghế, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh tự tại như trước, mà mọi góc trong phòng khách đều có màu đỏ b.ắ.n tung tóe, rõ ràng đã trải qua một trận chiến ác liệt.