Xuyên Vào Game Ai Ngờ Thành Boss - Chương 486

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:18:38
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng khi nghe Phó Ngôn Châu nói vậy, Trầm Chanh đột nhiên nhớ lại vô số lần cô từng thấy Phó Ngôn Châu lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Lệ Vi Lan trong trò chơi.

Hắn chưa từng đích thân xin lỗi Lệ Vi Lan.

Nhưng dường như ngay từ khi gia nhập Noah, hắn đã nói rằng một ngày nào đó hắn sẽ đền bù cho Lệ Vi Lan.

Đây coi là đền bù sao?

Nhưng khi Phó Ngôn Châu nhìn về phía Hạ Cẩn Thời, Hạ Cẩn Thời lại vẫy tay, ra hiệu cho những người hai bên nhường đường.

Ánh mắt hắn lóe lên một tia sắc bén, nhìn Phó Ngôn Châu đã có thêm vài phần lý trí, không còn điên cuồng và bồn chồn nữa, lại nhìn người phụ nữ đã khôi phục lại nhan sắc này, sau khi ghi nhớ dung mạo của cô, hắn ra lệnh cho tất cả mọi người ở hai bên: “Thả cô ta đi.”

Một người phụ nữ có thể khiến Phó Ngôn Châu khôi phục lý trí vào thời điểm quan trọng...

“Viện trưởng...” Có tên nịnh hót do dự.

Hạ Cẩn Thời chỉ lạnh lùng liếc nhìn, con đường lập tức được nhường ra.

Trầm Chanh im lặng, đành điều khiển phân thân rời đi.

Điều khiến cô bất ngờ là, trên đường đi thực sự không có ai cản trở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-486.html.]

Cô tưởng tượng ra vài cảnh tượng, nhưng nó đã không xảy ra.

TBC

Trầm Chanh vừa ra khỏi Viện khoa học, còn đang nghĩ cách nói với Lệ Vi Lan về những chuyện xảy ra trong Viện khoa học, vừa chuyển sang trang nhân vật chính, Lệ Vi Lan lập tức gọi cô một tiếng: “Chanh Chanh.”

Sắc mặt anh vô cùng nghiêm trọng, trước mặt là chậu cây mà trước đó Trầm Chanh đã cứu ra khỏi Viện khoa học và đặt vào không gian của anh.

Cái cây đáng thương đó nghiến chặt hàm răng thép trước mặt anh, kêu răng rắc, nhe nanh vuốt khoe hàm răng đẹp của mình, Lệ Vi Lan chỉ nhốt nó trước mặt mình, dù không nhìn thấy Trầm Chanh, nhưng khuôn mặt tròn vo của anh trông vừa nghiêm trọng vừa tức giận: “Trầm Chanh, chuyện gì xảy ra vậy?”

Tệ rồi! Lộ tẩy rồi!

Trước đó chỉ lo bảo toàn nghiên cứu của Giáo sư Ngụy, trong tình thế cấp bách đã trực tiếp thu vào không gian, trên đường lại vì chuyện của Phó Ngôn Châu mà tâm trạng bàng hoàng, chạy một mạch từ Viện khoa học ra mà chưa kịp nghĩ ra lời giải thích, Trầm Chanh thầm kêu một tiếng không ổn, miễn cưỡng cười khan hai tiếng, đang nghĩ cách lấp l.i.ế.m thế nào để Lan Lan không biết cô đã làm chuyện tốt gì.

Nhưng sắc mặt Lệ Vi Lan lại tối sầm lại.

Anh cụp mắt xuống, lộ ra vẻ đau lòng và oán trách---Trầm Chanh phải thừa nhận rằng, chỉ cần biểu lộ một chút cảm xúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đó, thì không ai có thể từ chối lời nói tiếp theo của anh: “Chanh Chanh có phải chê anh quản quá nhiều không?”

“Hả?” Trầm Chanh ngẩn người, vội vàng phủ nhận, “Không có, không có, em không có!”

Nếu anh trách cô không màng đến sự an nguy của bản thân mà chạy đến Viện khoa học, cô đương nhiên có thể nói với anh một loạt phân tích về tính an toàn và khả thi, còn có lý do cô nên mạo hiểm hơn anh, nhưng khi khuôn mặt của con trai lộ ra vẻ đáng thương như vậy, điều này gần như đã lật đổ toàn bộ lời giải thích mà cô đã chuẩn bị sẵn, hơn nữa còn bịt chặt miệng cô, làm cô không nói nên lời.

Cô muốn nói lý lẽ với anh, nhưng anh lại dùng tình cảm để lay động cô, không thể phạm quy như vậy được!

Trầm Chanh vội vàng giải thích: “Em thực sự không chê anh quản nhiều, em chỉ là... chỉ là... chỉ là lo cho anh...” Giọng cô yếu ớt đi: cô cũng biết, cô sẽ lo lắng cho con trai, đương nhiên con trai cũng sẽ lo lắng cho cô!

Loading...