Nhưng ngay giây tiếp theo, con trỏ đã di chuyển.
W biến mất.
Lệ Vi Lan còn chưa kịp thất vọng, thì thấy người điều khiển bàn phím đó chậm rãi gõ ra một hàng chữ: “Đây là căn cứ của anh. Đã tặng cho anh thì là của anh.”
“!!!” Anh không biết tại sao lần này cô không nói mà lại dùng cách đánh chữ, nhưng khi nhìn thấy hàng chữ này, Lệ Vi Lan chỉ cảm thấy hốc mắt hơi ươn ướt, anh mím môi, nhỏ giọng phản đối: “Nhưng mà...” Anh dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu ngẩng đầu lên, trong mắt sáng lấp lánh: “Nhưng mà tại sao?”
Ê! Bây giờ nuôi con trai, trò chơi còn phải chú trọng đến hàm ý sâu sắc, để người chơi suy nghĩ về vấn đề triết học như vậy sao?
Trầm Chanh nghiêng đầu, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Đúng vậy, trên thế giới này rất nhiều lúc, người khác đối xử không tốt với bạn không cần lý do, nhưng nhiều lúc đối xử tốt với bạn lại cần rất nhiều lý do.
Có rất nhiều người sẽ vô cớ làm tổn thương bạn, nhưng khi gặp người đối xử tốt với bạn, bạn lại vô thức nghi ngờ, anh ta có phải có ý đồ gì với mình không? Tại sao anh ta lại đối xử tốt với mình?
Giống như không tìm được một lý do hợp lý, chấp nhận sự tốt đẹp này sẽ khiến lòng người bất an vậy.
Nhưng con trai à, con không phải là người khác, con là con trai mà mẹ bỏ tiền nuôi mà!
Câu hỏi này hỏi thật là thông minh.
Trầm Chanh suy nghĩ một lúc, đột nhiên “phụt” cười một tiếng, tiếp tục bắt đầu gõ phím lạch cạch.
Trên màn hình trước mặt Lệ Vi Lan, một hàng chữ từ từ hiện ra.
Anh đọc từng chữ một, mặt tái mét.
“Thì... tất... nhiên... là... vì... mẹ... là... mẹ... của... con... mà!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-game-ai-ngo-thanh-boss/chuong-59.html.]
TBC
“???”
“!!!”
Nhân vật chạy mất.
Trầm Chanh ngẩn người: Chẳng lẽ chương trình AI được thiết lập là không thể nói chữ “mẹ”? Nhưng cô thực sự là mẹ ruột mà.
“Tủi thân.jpg
Con quay lại đi con quay lại đi, mẹ không chọc con nữa mà.”
Trầm Chanh thật sự không ngờ một câu nói đùa lại khiến con trai mình bỏ đi, cô nhìn dòng chữ nhỏ [Lệ Vi Lan cho rằng bạn không có thành ý, tức giận bỏ đi] hiển thị trên hình ảnh, trong lòng rối bời.
... Nói thật, trò chơi này như vậy sẽ khiến cô mất hứng, kiêu ngạo đến mức bỏ đi mất để lại cho cô một khoảng trống, vậy cô chơi cái gì?
Hu hu hu, đợi một lúc vẫn thấy hình ảnh hiển thị [Lệ Vi Lan đang tự kỷ]
Thấy trạng thái này mãi không thay đổi, cũng không biết bao lâu nữa mới có chuyển biến, Trầm Chanh đành dừng ý định tiếp tục chơi tương tác cốt truyện, lủi thủi đi thu hoạch lúa trong không gian.
Bây giờ giao diện trò chơi của cô đã có thêm nhiều chức năng hơn so với lúc đầu.
Một hàng trên cùng là [Nhân vật], [Căn cứ], [Nhà], [Hệ thống giao dịch tự động] và [Cửa hàng]
Bây giờ mục [Nhân vật] kiêu ngạo tối đen, Trầm Chanh liền nhấp vào nút căn cứ để xem.
Các công trình của căn cứ Noah hiện tại còn rất sơ sài, ở khu nhà ở chỉ có mười phòng bình thường, trong đó năm phòng hiện đã hiển thị là [Đã có người ở].
Lệ Vi Lan một mình một phòng, 20 cô gái ở hai phòng chật ních, Hi Nam và Hi Bắc ở chung một phòng, một phòng khác là nơi ở của tên lưu manh Tiểu Sở, hắn và Lệ Vi Lan là hai người duy nhất ở riêng.
Ngoài khu nhà ở, căn cứ hiện chỉ mở [Kho], [Phòng lọc nước] và [Nhà ăn], nhờ ba địa điểm này mà mức độ hạnh phúc hiện tại của căn cứ đạt 80%, hiển thị đã duy trì được ba ngày, có thể mở khóa phòng chức năng tiếp theo: [Phòng thủy canh].