XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 11: THÀNH THẬT VỚI NHAU
Cập nhật lúc: 2025-02-12 22:17:38
Lượt xem: 143
Lúc này, mặt Đường Nguyệt hơi ửng đỏ, trông giống như bị cảm rồi sốt.
"Tôi biết chị Bạch Vân nhất định không sao, tôi đi lấy thuốc hạ sốt, anh cứ ở đây trông chừng trước." Chân Lục Trà nói với Hàn Diễm.
Nói xong liền chạy đi lấy thuốc.
Hàn Diễm ngồi bên giường nhìn Đường Nguyệt, lần đầu tiên thấy may mắn như vậy.
Ngày hôm sau, Đường Nguyệt tỉnh dậy nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chậm rãi nâng cánh tay của mình lên.
Vết thương trên cánh tay đã được băng bó, và rõ ràng là cô ấy đã không biến thành zombie.
Chỉ là Đường Nguyệt luôn cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ sắp trào ra.
Cô giơ tay lên.
Chỉ thấy một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay Đường Nguyệt.
!!!
Đường Nguyệt nhìn ngọn lửa này với vẻ khó tin.
Hàn Diễm vừa lúc đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh này, cũng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trong tay Đường Nguyệt với vẻ khó tin.
Chỉ có Chân Lục Trà là vẻ mặt quả nhiên như vậy.
Chỉ là cô ấy chỉ có thể giả vờ như không biết, hét lên: "Chị Bạch Vân !!! Chị làm sao vậy, sao chị lại bốc cháy rồi!"
Hành động cường điệu, giọng nói vang dội.
Chỉ có thể nói là không làm nhục thân phận nữ diễn viên tuyến hai của Chân Lục Trà trước khi xuyên không.
Đường Nguyệt thấy Chân Lục Trà lo lắng, an ủi: "Tôi không sao, ngọn lửa này không làm tôi bị thương, hơn nữa ... hình như là do tôi tự tạo ra."
Hàn Diễm đứng bên cạnh nhìn ngọn lửa nhảy múa trong tay Đường Nguyệt, mặt mũi ngơ ngác.
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng đã lật đổ nhận thức của anh ấy về thế giới này.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Anh Hắc Thổ, sao anh không quan tâm chị Bạch Vân gì cả vậy?" Chân Lục Trà lại bắt đầu sóng trà xanh của mình.
Hàn Diễm vừa định mở miệng.
Chân Lục Trà lập tức nói tiếp: "Ài, cũng đúng, anh Hắc Thổ có lẽ chỉ nghĩ đến việc nghiên cứu ngọn lửa đó, không giống em, chỉ lo lắng cho chị Bạch Vân thôi."
Khóe miệng Hàn Diễm giật giật, hóa ra người vừa rồi hét lên với ngọn lửa đó là anh ta à.
【Giá trị trà xanh +20】
Nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống trong đầu, Chân Lục Trà nói: Làm trà xanh, hóa ra lại tuyệt vời như vậy!
Yêu rồi yêu rồi.
"Trên đời này đã xuất hiện zombie rồi, chẳng lẽ không cho phép con người nâng cấp sao." Chân Lục Trà nhìn hai người vẫn đang nghiên cứu ngọn lửa đó nói.
"Đừng nghĩ đến những thứ này nữa, ăn chút gì đó trước đã." Chân Lục Trà vừa mới tìm được không ít đồ ăn ngon trong kho bí mật của mình.
Đường Nguyệt và Hàn Diễm nhìn gà quay và chân giò trên bàn im lặng, nuốt nước miếng không tồn tại.
Hàn Diễm: "Sáng sớm đã ăn món cứng như vậy sao."
Nói xong liền xé một cái đùi gà nhét vào miệng.
Đường Nguyệt: "Em lấy từ đâu ra vậy?"
Chân Lục Trà nháy mắt, thần bí nói: "Kho bí mật của em đó."
Đường Nguyệt nhìn dáng vẻ tinh quái của Chân Lục Trà, trên mặt lộ ra nụ cười cưng chiều.
Sau khi ăn xong, Hàn Diễm dùng thiết bị liên lạc chuyên dụng của bộ đội liên lạc với Tạ Lam Án ở phòng khách.
Chân Lục Trà thì đang nghiên cứu không gian của mình.
Tối qua cô đã chuyển hết vật tư trong nhà vào không gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-11-thanh-that-voi-nhau.html.]
Nhưng cô đã chuẩn bị quá nhiều vật tư, dẫn đến việc cô chỉ có thể chất đầy mấy chiếc xe mà quản gia Lưu mua, rồi cùng nhau bỏ vào không gian.
Và cô còn phát hiện ra rằng, trong không gian của mình lại có thêm một khu vực đông lạnh, bây giờ rau củ quả mà cô mua cũng có chỗ để rồi.
Trước đó Chân Lục Trà còn rất lo lắng đồ ăn sẽ bị hỏng.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc của mình, Chân Lục Trà nhìn thấy hai người bọn họ vẫn đang nghịch một cái "hộp đen" giống như điện thoại di động.
Chân Lục Trà luôn cảm thấy thân phận của hai người không đơn giản như cảnh sát bình thường. Hơn nữa bây giờ cô ấy còn không biết tên thật của bọn họ.
Chân Lục Trà chống tay lên má, hỏi hai người: "Rốt cuộc hai người làm nghề gì vậy, sao cứ thần thần bí bí, còn không thể nói cho người khác biết tên của mình."
Đường Nguyệt và Hàn Diễm nhìn nhau, đều thấy được sự đồng ý trong mắt đối phương.
Dù sao Chân Lục Trà cũng coi như là bạn bè cùng trải qua sinh tử với bọn họ.
Đường Nguyệt: "Chúng tôi là thành viên của lực lượng đặc nhiệm quốc gia, đến thành phố H làm nhiệm vụ. Ngoài ra, tôi tên là Đường Nguyệt."
Hàn Diễm giơ tay lên, cũng tự giới thiệu lại: "Hàn Diễm."
Nói xong lại đi liên lạc với đội trưởng nhà anh ta.
!!!
Lực lượng đặc nhiệm!
Chân Lục Trà cảm thấy mình đúng là ở trong thế giới tiểu thuyết, ra ngoài dạo phố cũng có thể gặp lực lượng đặc nhiệm.
Nhưng mà, hai cái tên này sao nghe quen tai thế nhỉ?
"Đường Nguyệt, Hàn Diễm ......" Chân Lục Trà lẩm bẩm trong miệng, luôn cảm thấy hai cái tên này có chút quen thuộc.
Đường Nguyệt .....
Hàn Diễm ......
Chân Lục Trà đột nhiên nhớ ra trong tiểu thuyết, trong đội của nam nữ chính vốn có một cặp mẹ con, nhưng đến giữa truyện thì hai người bị kẻ thù tìm đến g.i.ế.c chết.
Người g.i.ế.c bọn họ chính là Hàn Diễm.
Mà nguyên nhân anh ta g.i.ế.c hai mẹ con đó, hình như là người anh ta thích bị hai người này hại chết.
Nhưng trong tiểu thuyết, Hàn Diễm tuy rằng đã g.i.ế.c c.h.ế.t hai người này, nhưng bản thân anh ta cũng mất đi một cánh tay, dù sao nam nữ chính cũng không phải để trưng bày.
Mà anh ta là tự mình đi một mình, không nói với đồng đội của mình, có thể trở về lành lặn đã là rất lợi hại rồi.
Nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết, Chân Lục Trà nhìn Đường Nguyệt tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng đối với mình rất dịu dàng, trong lòng dâng lên một tia may mắn.
May mà lần này cô ấy không vì hai mẹ con đó mà bỏ mạng trong miệng zombie.
Đường Nguyệt nhìn Chân Lục Trà sau khi nghe thấy tên của bọn họ liền lộ ra vẻ mặt vừa tiếc nuối vừa không tiếc nuối, vừa may mắn vừa không may mắn.
Trong lòng rất nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng nếu giáo viên dạy quản lý biểu cảm trước đây của Chân Lục Trà nhìn thấy biểu cảm lúc này của cô ấy, e rằng sẽ phát điên.
Qua một hồi lâu, Hàn Diễm cuối cùng cũng liên lạc được với đội trưởng Tạ Lam Án nhà mình.
"Lão đại, lão đại, các anh sắp đến ngoại ô thành phố H rồi sao?" Hàn Diễm kích động hỏi.
"Ừ, sắp rồi, các cậu đang ở đâu." Giọng nói dễ nghe của người đàn ông truyền đến từ thiết bị liên lạc.
Chân Lục Trà không ngờ cái hộp đen nhỏ đó lại thật sự liên lạc được với bên ngoài, dù sao bây giờ hệ thống thông tin liên lạc đã bị hỏng.
Nhưng may mà cô ấy đã tải xuống không ít tiểu thuyết và phim truyền hình trên điện thoại di động và máy tính bảng.
"Lão đại, chúng tôi đang ở khu biệt thự ngoại ô thành phố H, căn biệt thự ở phía bắc nhất."
"Được, tôi biết rồi." Nói xong Tạ Lam Án liền cúp máy.
Chân Lục Trà nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, nghĩ đến việc các thành viên khác của đội "kẻ thù không đội trời chung" của nam nữ chính trong tiểu thuyết - đội Ảnh Tức sắp đến.
Mình có nên đi cùng bọn họ không? Dù sao đội này là đội duy nhất trong tiểu thuyết có thể đối đầu với nam nữ chính.
Hơn nữa đội trưởng Tạ Lam Án cũng là một trong số ít cao thủ có thể đánh bại nam chính trong tiểu thuyết.
Cũng không biết Tạ Lam Án này là người như thế nào, có dễ ôm đùi không.