XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 19: GẶP PHẢI MAI PHỤC
Cập nhật lúc: 2025-02-13 23:22:01
Lượt xem: 119
Không được, cô phải tích trữ thêm giá trị trà xanh, lỡ như cái đùi Tạ Lam Án này gãy giữa đường thì sao.
Vậy thì cô, một người không có sức chiến đấu, chẳng phải cũng tiêu đời rồi sao.
Xe chạy trong mưa ngày càng khó khăn. Con đường lầy lội dần dần lộ ra một con đường dẫn đến một ngôi làng nhỏ.
Trời cũng dần tối.
Mọi người quyết định tạm thời trú ẩn trong ngôi làng này. Chờ mưa tạnh rồi tiếp tục lên đường.
Hai chiếc xe lắc lư tiến về phía trước trên con đường lầy lội.
Ở lối vào ngôi làng phía trước.
Có vài người dân làng trẻ khỏe, từ xa đã nhìn thấy hai chiếc xe đang hướng về phía họ. Trong đó có một người lớn tuổi hơn một chút là con trai cả của trưởng làng, tên là Lưu Nhị.
Ánh mắt hắn ta chứa đầy tham lam. Nói với những người khác: "Có việc làm rồi."
Mấy người trẻ tuổi nghe theo lệnh của Lưu Nhị, thành thạo rải rất nhiều đinh sắt xuống con đường lầy lội.
Bọn họ đã dùng chiêu này để chặn không ít xe rồi.
Vật tư trên xe bị bọn họ vơ vét sạch sẽ, còn những người trên xe thì đều bị con trai cả của trưởng làng, Lưu Nhị "mời" về nhà.
Ở ngôi làng này, cách đây vài ngày đã xuất hiện con zombie đầu tiên, là vợ của trưởng làng.
Lúc đầu, người dân trong làng chỉ nghĩ rằng vợ của trưởng làng lại lên cơn điên. Dù sao thì vợ của trưởng làng khi được mua về đã bị điên điên khùng khùng rồi. Cho nên người dân trong làng cũng không cảm thấy kỳ lạ gì.
Cho đến khi không ít người bị bà ta cắn, cũng biến thành quái vật ăn thịt người.
Trưởng làng Lưu Đại Vĩ lúc này mới dẫn theo vài thanh niên trong làng trói những người này lại rồi thiêu chết. Tình hình mới dần dần ổn định lại.
Sau khi xử lý xong những người này, Lưu Đại Vĩ lại nhìn thấy trên tivi bản tin về zombie và lời kêu gọi mọi người đến căn cứ của những người sống sót.
Nhưng Lưu Đại Vĩ cho rằng đây chỉ là một loại bệnh có vẻ hơi nghiêm trọng. Không để tâm đến chuyện này, ông ta cứ nghĩ rằng chẳng mấy chốc nữa quốc gia sẽ nghiên cứu ra vắc xin, "căn bệnh" này cũng sẽ nhanh chóng được khống chế.
Trong khoảng thời gian này, có không ít xe từ đường cái rút lui, chuyển sang đi đường nhỏ. Sau đó, Lưu Đại Vĩ liền nảy sinh lòng tham, giữ lại tất cả những người này và xe của họ.
Và cướp bóc đồ ăn và tiền bạc trong xe.
Lưu Đại Vĩ ngây thơ cho rằng chẳng bao lâu nữa căn bệnh này sẽ được khống chế. Đến lúc đó, ông ta định cầm số tiền này cùng hai đứa con trai bỏ trốn.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, số người biến thành zombie ngày càng nhiều, trong làng vốn đã ít người. Những người già yếu phụ nữ trẻ em còn lại có đến chín phần đều biến thành zombie. Hơn nữa, con trai út của ông ta, Lưu Tam cũng biến thành zombie.
Lưu Đại Vĩ cảm thấy con trai mình vẫn còn cứu được, liền xích cậu ta lại trong căn nhà phụ. Nhưng con trai út gào thét suốt đêm. Trông có vẻ rất đói.
Lưu Đại Vĩ đưa cơm cho cậu ta ăn, nhưng cậu ta căn bản không thèm nhìn. Vẫn cứ gào thét ở đó.
Cho đến một lần ông ta không có thời gian đưa cơm cho con trai, liền gọi cô bé hàng xóm đến đưa cho con trai. Không ngờ cô bé đó bị Lưu Tam túm lấy, cắn một phát vào cổ.
Đợi đến khi Lưu Đại Vĩ về đến nhà, cô bé đó đã bị Lưu Tam gặm đến mức chỉ còn xương. Nhưng Lưu Đại Vĩ phát hiện sau khi ăn thịt người, Lưu Tam không còn gào thét nữa, đã yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cho nên sau khi ông ta lục soát xe cộ đi qua làng xong, liền ném chủ xe cho con trai út Lưu Tam của mình để phi tang. Nhưng lần này, e rằng cái bàn tính của ông ta sẽ thất bại rồi.
Xe bọc thép của Chân Lục Trà dẫn đầu, Hàn Diễm lái chiếc việt dã theo sau cô.
Mặc dù trời vẫn đang mưa, nhưng Chân Lục Trà, người đã nâng cao ngũ quan, liếc mắt một cái đã nhìn thấy những chiếc đinh sắt trên mặt đất. Huống chi là những người lính đặc chủng như chú Viên và Tạ Lam Án.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-19-gap-phai-mai-phuc.html.]
Chú Viên rõ ràng cũng đã phát hiện ra những chiếc đinh sắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trên mặt đất.
Nói cũng phải, nếu là người bình thường thì căn bản sẽ không để ý xem trên mặt đất có đinh hay không. Có thể là vừa đạp ga đã chạy qua rồi.
Chú Viên: "Tiểu Tạ, phía trước có mai phục, chúng ta có nên đi qua không."
Tiểu Tạ?
Chân Lục Trà lần đầu tiên nghe thấy chú Viên gọi Tạ Lam Án như vậy, có chút buồn cười.
Nhưng cô vẫn ráng nhịn.
Tạ Lam Án nhìn mấy người đang trốn trong bụi cỏ ở lối vào làng: "Đi thẳng qua."
Nói xong, không biết từ đâu Tạ Lam Án rút ra ba khẩu s.ú.n.g lục.
Đưa một khẩu cho chú Viên. Lại đưa khẩu nhỏ nhất trong ba khẩu cho Chân Lục Trà.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chân Lục Trà vội vàng xua tay: "Em không biết dùng súng, em dùng búa là được rồi."
Tạ Lam Án thấy cô không nhận, liền trực tiếp ném khẩu s.ú.n.g vào lòng cô.
Hắn nhìn vào mắt Chân Lục Trà nói: "Cầm để dọa người."
Chân Lục Trà cầm lấy khẩu s.ú.n.g dường như vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tạ Lam Án. Nhớ lại ánh mắt đối phương vừa nhìn mình, tim cô đập thình thịch.
Chân Lục Trà vội vàng lắc đầu, muốn gạt bỏ hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu. Nhưng mà, người đàn ông này thật sự quá mức quyến rũ!
Mẹ ơi, anh ta đang câu dẫn con!
Trong lúc Chân Lục Trà đang ngẩn ngơ, chú Viên đã đạp ga hết cỡ, nhanh chóng lao qua một đống đinh sắt trên mặt đất. Hàn Diễm cũng đạp ga, bám sát theo chú Viên.
Hai chiếc xe vượt qua khu vực có đinh sắt một cách an toàn.
Những chiếc đinh sắt như vậy có thể làm nổ lốp xe bình thường. Nhưng chiếc xe bọc thép mà chú Viên đang lái là xe đặc biệt do quân đội cung cấp. Còn chiếc xe việt dã Hàn Diễm lái, cũng là chiếc mà Chân Lục Trà đã nhờ quản gia trang bị những phụ tùng tốt nhất trước đó.
Cho dù là lốp xe hay kính chắn gió, đều là loại tốt nhất trên thị trường. Đinh sắt thì không nói, ngay cả đạn bình thường cũng chưa chắc đã b.ắ.n thủng được.
Những người nấp trong bụi cỏ thấy đinh sắt không làm nổ lốp xe. Vừa định dùng cách khác để chặn xe lại. Thì thấy nhóm người của Chân Lục Trà dừng xe.
Lưu Nhị thấy vậy, cầm cuốc dẫn theo mấy tên đàn em định vây lấy những người trên xe.
Chân Lục Trà thầm nghĩ, cầm cái cuốc cũng dám làm chuyện cướp bóc, cây búa màu hồng của cô còn tốt hơn thế này! Nhưng cây búa màu hồng của cô hơi cồng kềnh, lúc khởi hành cô đã để nó vào cốp xe việt dã rồi.
Chân Lục Trà nhìn khẩu s.ú.n.g trong tay.
Lúc này cô cảm thấy lời Tạ Lam Án nói vừa rồi quả thực không sai.
Không biết dùng súng, cũng có thể lấy nó dọa người mà.
Lưu Nhị gõ vào cửa sổ xe của Chân Lục Trà.
"Không được đi tiếp, xuống xe!"
Chú Viên thấy vậy, hạ cửa sổ xe xuống. Lễ phép nói với Lưu Nhị: "Người anh em, tối nay chúng tôi muốn trú mưa ở đây, không biết trong thôn có nhà nào cho chúng tôi mượn ngủ nhờ một đêm không?"
Lưu Nhị khoác áo mưa đen, nhe hàm răng vàng khè, thò đầu vào trong xe.
Lưu Nhị vừa nhìn đã thấy Chân Lục Trà ngồi ở ghế sau. Làn da trắng nõn của cô gái trong thời tiết mưa âm u vẫn thu hút ánh nhìn. Dáng vẻ đáng yêu và ngoan ngoãn ngồi đó, giống như một con búp bê mặc người ta bài bố.