XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 23: NGƯỜI NGƯỜI NHÀ NHÀ THỨC TỈNH DỊ NĂNG
Cập nhật lúc: 2025-02-14 20:29:50
Lượt xem: 129
Đường Nguyệt nhìn về phía Chân Lục Trà. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô gái giờ đã dính đầy máu. Chỉ có đôi mắt kia là sáng rực trong đêm tối.
"Sẵn sàng chưa?" Đường Nguyệt hỏi Chân Lục Trà.
Cô gái ngẩng khuôn mặt lên, cười đáp: "Đương nhiên!"
Nụ cười ấy tràn đầy sức sống, trong tận thế u ám này giống như một ngọn lửa cháy rừng rực.
Chói mắt.
Khiến Đường Nguyệt nhớ mãi về sau.
Hai người nhanh chóng điều chỉnh bản thân, bước vào trạng thái chiến đấu.
Chân Lục Trà nắm chặt cây búa trong tay.
Trước khoảnh khắc đàn thây ma xuất hiện, cô bóp nát tấm thẻ lấy từ trong không gian ra, trên đó viết "Năm phút sức mạnh ×100".
Trước đó Chân Lục Trà còn cảm thấy thứ này vô dụng, không ngờ lại nhanh chóng dùng đến như vậy.
Ngay khoảnh khắc bóp nát tấm thẻ.
Chân Lục Trà cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ sắp phun trào từ trong cơ thể mình. Nhưng cô biết hiệu quả này chỉ duy trì được năm phút.
Phải giải quyết nhanh gọn.
Chân Lục Trà nắm chặt cây búa trong tay, xông về phía đàn zombie đang tràn vào sân.
Cây búa màu hồng không ngừng vung lên.
Chân Lục Trà gần như mỗi búa g.i.ế.c một con zombie, mỗi con đều đánh trúng đầu, không tốn chút sức lực nào.
Đường Nguyệt vốn còn lo lắng Chân Lục Trà không ứng phó được. Thấy cô ung dung như vậy, cũng yên tâm, tập trung c.h.é.m zombie hơn.
Không biết đã qua bao lâu. Trong sân đã chất đầy xác zombie.
Buff của Chân Lục Trà đã hết hiệu lực từ lâu, nhưng cô vẫn đang vung tay một cách máy móc.
Hai người đã thở hổn hển.
Mưa m.á.u không biết đã tạnh từ lúc nào, mặt trời trên bầu trời cũng dần dần ló dạng.
Trận chiến suốt đêm dài khiến hai người kiệt sức.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Zombie tiến vào sân cũng không còn mấy con.
Cơ thể Chân Lục Trà lúc này giống như bị rót đầy chì. Đường Nguyệt cũng không khá hơn là bao, cô điều khiển ngọn lửa trong tay, ném về phía con zombie cuối cùng trong sân.
Ngọn lửa bùng lên trên người con zombie.
Nhìn thấy con zombie cuối cùng gục xuống. Hai người cũng không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống theo.
Chân Lục Trà cảm thấy mình như đóng phim mười ngày liên tục cũng không mệt mỏi như vậy. Cả người giống như bị xe tải cán qua, vừa đau vừa nhức. Đặc biệt là hai cánh tay, bây giờ không còn chút sức lực nào.
Chân Lục Trà nghiêm túc nghi ngờ hai cánh tay này không phải của mình nữa rồi.
Chân Lục Trà nhìn Đường Nguyệt cũng ngã gục xuống đất: "Chị Đường Đường, chị không sao chứ? Không bị thương chứ?"
Đường Nguyệt: "Chị không sao, còn em?"
Đường Nguyệt từ từ chống người dậy, đứng lên.
Chân Lục Trà thấy cô đứng dậy, trong lòng không khỏi cảm thán. Quả nhiên là lính đặc chủng! Tại sao cô không xuyên vào một anh lính đặc chủng đẹp trai nào đó chứ.
Bây giờ cô chỉ có thể nằm bẹt trên mặt đất, yếu ớt đáp: "Em không bị thương, chỉ là quá mệt, có thể phải phiền chị dìu em vào nhà rồi."
Hơi giống Lâm Đại Ngọc đấy.
Không ngờ cô cũng có ngày mệt đến mức kiệt sức như vậy. Tận thế quả nhiên không dễ sống.
Chưa gì đã mệt như chó rồi.
Hu hu hu~
Hai người dìu nhau vào nhà.
Dùng nước trong bể lớn trong nhà rửa qua vết m.á.u trên người.
Lúc này mặt trời đã lên cao. Bầu trời quang mây tạnh, hoàn toàn không còn âm u như hôm qua.
Nếu không phải zombie hoành hành, đây chắc sẽ là một ngày đẹp trời để đi dã ngoại nhỉ.
Chân Lục Trà nghĩ vậy, lấy từ trong không gian ra một cái giò heo được bọc trong túi kín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-23-nguoi-nguoi-nha-nha-thuc-tinh-di-nang.html.]
Giò heo gì đó, hợp với trời nắng đẹp nhất rồi.
Cắn một miếng.
Chân Lục Trà hạnh phúc nheo mắt lại.
Thơm quá!
Còn Đường Nguyệt bên cạnh nhìn thấy cô hư không lấy ra một cái giò heo.
Đứng hình tại chỗ.
Chân Lục Trà thấy Đường Nguyệt ngẩn người, không nhịn được cười. Vừa cười vừa lấy từ trong không gian ra một cái giò heo nữa, đưa cho đối phương.
"Chị Đường Đường, chị cũng ăn đi, bổ sung protein."
Đường Nguyệt nhận lấy giò heo mà Chân Lục Trà đưa.
Hỏi: "Cái này... cũng là dị năng sao?"
Chân Lục Trà vừa nhai giò heo vừa đáp: "Coi như vậy đi, nhưng mà trước tận thế em đã có không gian này rồi, còn tích trữ không ít đồ nữa."
Cô không thể nói mình rút được từ hộp quà mù của hệ thống, chỉ có thể giải thích như vậy.
Sau đó hai người ngồi trên bậc thềm ở nhà chính gặm giò heo. Cho nên khi Tạ Lam Án và những người khác ra ngoài, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Ánh nắng chiếu vào sân nhỏ, zombie đầy đất, không bị nổ đầu thì bị chặt đầu. Còn hai người ngồi trên bậc thềm gặm giò heo ngon lành. Thỉnh thoảng còn bình phẩm vài câu về những con zombie trong sân.
Cảnh tượng yên bình, không biết còn tưởng hai người đang đi dã ngoại ngoài trời.
Hàn Diễm là người đầu tiên ra khỏi phòng. Nhìn thấy giò heo trong tay hai người, liền lao tới như tên bắn.
"Này! Hai người vậy mà lại ở đây ăn vụng! Nhanh nhanh nhanh, cho tôi một cái."
Đường Nguyệt nhìn Hàn Diễm lao tới, nhớ lại lời hắn nói với mình trước khi ngất xỉu.
Thật ra trước đó cô cũng không phải không nhận ra sự khác thường của Hàn Diễm đối với mình.
Hàn Diễm cũng nhận ra ánh mắt của Đường Nguyệt, tự nhiên cũng nhớ tới lời mình nói trước khi ngất xỉu.
Trong lòng hối hận không thôi.
Sao hắn lại chọn đúng lúc này để tỏ tình với cô chứ.
Chân Lục Trà nhìn ra bầu không khí ngại ngùng không thể diễn tả thành lời giữa hai người. Chỉ có thể nhanh chóng lấy từ trong không gian ra mấy cái giò heo, ném một cái cho Hàn Diễm.
Sự chú ý của Hàn Diễm thành công bị Chân Lục Trà chuyển hướng. Nhìn cái giò heo đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, mắt hắn trợn tròn như chuông đồng.
"Má ơi! Chân Lục Trà cô lấy từ đâu ra vậy?"
Chân Lục Trà cười gian xảo, nói: "Lấy từ túi thần kỳ của Doraemon đấy, ăn nhanh đi."
Nói xong đưa mấy cái còn lại cho Hứa Đồng, chú Viên và Tạ Lam Án vừa ra ngoài.
Hứa Đồng không hỏi Chân Lục Trà lấy những thứ này từ đâu ra, chỉ nhận lấy, nói: "Cảm ơn chị Chân."
Chú Viên cũng không hỏi, cười nhận lấy giò heo: "Nhờ phúc của Tiểu Lục, ta đã lâu lắm rồi không được ăn giò heo, thèm c.h.ế.t rồi."
Tạ Lam Án vẫn như mọi khi, nhận lấy rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Sau đó một hàng người ngồi trên bậc thềm ở nhà chính gặm giò heo.
Tạ Lam Án vừa ra ngoài đã nhìn thấy thây ma chất đầy sân. Hắn quay đầu nhìn Chân Lục Trà đang gặm giò heo ngon lành. Ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
Ngay sau đó lại cúi đầu, nghiêm túc gặm giò heo.
Đúng lúc Tạ Lam Án cúi đầu, Chân Lục Trà ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Trong lòng cảm thán.
Quả nhiên là cái đùi cô ôm đúng rồi!
Ngay cả gặm giò heo cũng tao nhã như vậy!
Mấy người im lặng gặm hết giò heo, bắt đầu thảo luận về dị năng của mình.
Hàn Diễm nâng một dòng nước nhỏ từ trong tay lên. Nói với bọn họ: "Bây giờ đội chúng ta không sợ thiếu nước nữa rồi."
Chân Lục Trà nhìn dòng nước nhỏ trong tay hắn, không nhịn được nói móc: "Hừ, nước tôi tích trữ trong không gian nhiều hơn cái dòng nước nhỏ giọt này của anh nhiều."
Nói xong còn khoác tay Đường Nguyệt, nói với đối phương:
"Chị Đường Đường, nước của anh giai hình như hơi ít á, nhưng không sao đâu, trong không gian của em còn nhiều nước lắm, đủ cho mọi người dùng rồi."
【Giá trị trà xanh +15】
Hàn Diễm tự nhận gặp phải Chân Lục Trà đúng là xui xẻo tám đời.