Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 26: GIỌNG NÓI THẦN BÍ TRONG KHÔNG GIAN LINH TUYỀN

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-15 04:07:49
Lượt xem: 106

Giờ ăn trưa, cả đội dừng lại nghỉ ngơi 15 phút.

Trên một chiếc xe, có một cô gái xinh đẹp, nhìn Cố Nhu Nhu đang phân phát thức ăn trên xe khác.

Giọng điệu đầy vẻ khinh thường: "Thiên thần? Cứt chó trên trời thì có." Nói xong còn đảo mắt.

Chàng trai có vẻ ngoài ôn hòa bên cạnh cô nhắc nhở cô: "Đừng nói như vậy, cô ấy cũng là có lòng tốt."

Hai người này đều là thành viên của đội Đình Lệ.

Người đảo mắt là cô gái duy nhất trong đội trước đây, Bạch Vũ Nhiên. Chàng trai ôn hòa lên tiếng ngăn cản cô là anh trai ruột của cô, Bạch Dật.

Bạch Vũ Nhiên tức giận nói: "Anh rốt cuộc là anh trai ruột của ai? Chẳng lẽ anh thích con nhỏ giả tạo đó rồi sao!"

Bạch Dật thấy em gái tức giận, cũng không có ý định an ủi. Chỉ nói sự thật: "Không có, cô ấy cũng là một người mẹ. Thương hại người khác, cũng là lẽ thường tình, không đến mức giả tạo."

Bạch Vũ Nhiên nghe anh trai nói xong, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội hơn.

"Cô ta còn chưa đủ giả tạo sao?! Cô ta suốt ngày cầm vật tư mà chúng ta liều mạng giành được từ đám zombie, đi bố thí cho người khác thì thôi đi, còn nhận hết công lao về mình!"

Nói xong vẫn chưa thấy hả giận. Lại mắng tiếp: "Thật kinh tởm!"

Bạch Vũ Nhiên vừa dứt lời. Liền thấy Cố Nhu Nhu không biết từ lúc nào đã phân phát thức ăn xong, đến bên cạnh xe của bọn họ.

Giọng điệu cô ta rất lo lắng nói: "Vũ Nhiên, em khó chịu ở đâu sao? Sao lại còn buồn nôn nữa, chị đây có thuốc, em có muốn uống không?"

Bạch Vũ Nhiên thấy bộ dạng giả tạo của Cố Nhu Nhu, nói với cô ta: "Không cần, em khỏe lắm, thuốc vẫn nên để chị tự uống đi."

Cố Nhu Nhu nghe xong, như thể bị lời cô nói làm tổn thương, đau lòng bỏ đi.

Bộ dạng này lại bị Đình Lệ vừa đi ngang qua nhìn thấy.

Anh lập tức đến bên cạnh Cố Nhu Nhu, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.

Sau đó, Cố Nhu Nhu lau nước mắt không tồn tại ở khóe mắt, nói với anh: "Không có gì, có lẽ là Vũ Nhiên không được khỏe, nên mới nói em mấy câu, em biết em ấy không cố ý."

Đình Lệ nghe cô nói xong, đau lòng vuốt ve khuôn mặt Cố Nhu Nhu.

"Em chính là quá lương thiện, Bạch Vũ Nhiên từ nhỏ đã được nuông chiều, em không cần phải nhường em ấy." Nói xong còn nhìn về phía Bạch Vũ Nhiên trong xe.

Bạch Vũ Nhiên vẫn luôn nhìn bọn họ.

Lúc này, sự đe dọa trong ánh mắt của Đình Lệ, cô đương nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng.

Nếu Chân Lục Trà có mặt ở đó, nhìn thấy màn kịch này của Cố Nhu Nhu. Có lẽ cũng phải tự than không bằng.

Chiêu mượn đao g.i.ế.c người này, quả là xuất sắc.

Nếu nói Chân Lục Trà là ngôi sao mới nổi trong giới trà xanh, thì Cố Nhu Nhu chính là tổ tông của phái bạch liên hoa.

Không chỉ già, mà còn đậm đà hương vị.

Hương bạch liên hoa đó, nồng nặc!

Cố Nhu Nhu đã sớm nhìn ra Bạch Vũ Nhiên thích Đình Lệ, hơn nữa cô cũng nghe được từ các thành viên khác trong đội.

 

Bạch Vũ Nhiên và Đình Lệ quen biết từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, hơn nữa cha mẹ hai bên đều có ý tác hợp cho họ.

May mà Đình Lệ không thích Bạch Vũ Nhiên, nếu không dù cô có sinh con cho Đình Lệ, bản thân cô cũng không chắc có thể hơn được Bạch Vũ Nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-26-giong-noi-than-bi-trong-khong-gian-linh-tuyen.html.]

Dù sao cô ta cũng rất xinh đẹp, thuộc kiểu khiến người ta vừa nhìn đã kinh diễm, cũng là kiểu ngoại hình đàn ông thích nhất.

Nhưng vậy thì sao chứ, Đình Lệ vẫn thích cô.

Ở nơi Đình Lệ không nhìn thấy, Cố Nhu Nhu tưởng tượng ra bộ dạng tức giận đến mức nhảy dựng lên của Bạch Vũ Nhiên, cười khẩy một tiếng.

Sau màn kịch nhỏ này, Đình Lệ đưa Cố Nhu Nhu lên một chiếc xe khác, Cố Tiểu Bảo trên xe vừa ăn trưa xong.

Tiểu Bảo nhìn thấy hai người đi về phía xe. Hào hứng hét ra ngoài cửa sổ xe: "Ba! Mẹ!"

Đình Lệ bước nhanh tới trước, bế Tiểu Bảo từ trên xe xuống. Không thể không nói, hai cha con trông thật giống nhau.

Ngoại hình của Đình Lệ không tính là quá tinh tế, lông mày rậm mắt to càng thiên về hình tượng chính trực, rất phù hợp với khí chất của quân nhân. Mà Cố Tiểu Bảo cũng hoàn hảo kế thừa kiểu lông mày rậm mắt to của Đình Lệ.

Cố Tiểu Bảo giơ bàn tay nhỏ lên, tạo thành một cơn lốc xoáy nhỏ trong lòng bàn tay, khoe khoang với Đình Lệ.

Đình Lệ cười khen ngợi cậu bé: "Quả không hổ danh là con trai của Đình Lệ ta, thật lợi hại!"

Cố Tiểu Bảo nghe xong cũng vui vẻ cười.

Cố Nhu Nhu nhìn cảnh cha con tình thâm, trong lòng dâng lên một cỗ mãn nguyện chưa từng có và một loại khoái ý không nói nên lời.

Điều này lại khiến cô nhớ tới Chân Lục Trà kiếp trước luôn cao cao tại thượng trước mặt mọi người. Khi đó cô chẳng có gì, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau con đàn bà ti tiện Chân Lục Trà như một con ch.ó không có tôn nghiêm!

Cuộc sống như vậy sẽ không bao giờ có nữa, kiếp này cô nhất định phải khiến Chân Lục Trà trả giá cho tất cả những gì đã làm với cô!

Nhưng không biết tại sao, rõ ràng cô nhớ kiếp trước mình đã gặp Chân Lục Trà ở ngoại ô. Thế nhưng cô đã nghĩ mọi cách thuyết phục Đình Lệ, để đội ngũ lảng vảng ở ngoại ô nhiều ngày như vậy. Bản thân cô cũng đã kiểm tra đi kiểm tra lại trên các xe, nhưng vẫn không thấy Chân Lục Trà.

Cố Nhu Nhu nghĩ mãi mà không hiểu tại sao lại không gặp được Chân Lục Trà.

Cô không khỏi nghi ngờ Chân Lục Trà có phải cũng giống mình, trọng sinh rồi hay không. Nhưng nghĩ lại, cho dù Chân Lục Trà có trọng sinh thì đã sao. Kiếp này cô ta đừng hòng hơn được cô, hiện tại cô đã có không gian Ngọc Tuyền và Đình Lệ rồi.

Không có gì có thể uy h.i.ế.p được cô nữa.

Cố Nhu Nhu tưởng tượng ra cảnh mình giẫm đạp Chân Lục Trà dưới chân, trong lòng dâng lên một trận khoái ý.

Nghĩ đến không gian, Cố Nhu Nhu nói với Đình Lệ rằng mình hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát trên xe. Sau đó Đình Lệ liền dẫn Cố Tiểu Bảo đi chơi chỗ khác.

Cố Nhu Nhu ngồi trên ghế, thả lỏng bản thân, linh hồn tiến vào không gian Ngọc Tuyền.

Trước đó Cố Nhu Nhu đã gieo hạt giống mua được vào đất trong không gian, bây giờ đã bắt đầu mọc mầm rồi. Nhưng cô luôn cảm thấy những hạt giống này mọc quá chậm. Đã bao nhiêu ngày rồi, mới chỉ mọc được một chút mầm như vậy.

Linh hồn của Cố Nhu Nhu lơ lửng trên không gian, phàn nàn về tốc độ phát triển của rau.

Đúng lúc này, trong không gian vang lên một giọng nói máy móc xa lạ.

"Cô muốn những cây này phát triển nhanh hơn sao?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Cố Nhu Nhu nghe thấy giọng nói xa lạ này, lập tức cảnh giác, dù sao không gian này là át chủ bài lớn nhất của cô. Cô thậm chí còn chưa nói với Cố Tiểu Bảo và Đình Lệ.

"Ai? Ai trong không gian của tôi? Ra đây!"

Giọng nói máy móc xa lạ kia cười khẩy một tiếng, nói:

"Không gian của cô? Không có tôi tạo ra không gian này, cô lấy đâu ra."

Cố Nhu Nhu hiển nhiên không muốn tin: "Anh nói anh tạo ra là anh tạo ra sao, bây giờ nó ở trong tay tôi, chính là của tôi."

Giọng nói máy móc kia khinh thường đáp: "Vậy sao?"

Nói xong, mọi thứ trong không gian bắt đầu héo úa, ngay cả dòng suối quan trọng nhất trong không gian cũng bắt đầu cạn kiệt.

Loading...