XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 43: THUỘC TÍNH HÁO SẮC TRỖI DẬY
Cập nhật lúc: 2025-02-16 21:49:21
Lượt xem: 92
Không ngờ Hàn Diễm theo đuổi vợ mà còn coi mình là bóng đèn.
Hừ! Nếu không phải thấy chị Đường cũng có chút thích anh ta, cô mới không nhường chị Đường cho anh ta đâu.
Được rồi, lần này coi như giúp anh ta một lần đi!
Nghĩ vậy, cô liền nói với Tạ Lam Án: "Vậy đội trưởng, chúng ta lập thành một đội nhé!"
Tạ Lam Án đạt được mục đích, mỉm cười đáp: "Được."
Hàn Diễm ở cách đó không xa thấy đội trưởng của mình đã hợp tác với Chân Lục Trà, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Quả nhiên là đội trưởng đáng kính của mình! Chân Lục Trà sẽ không thể bám lấy Nguyệt Nguyệt của anh nữa rồi.
Hàn Diễm tiến đến bên cạnh Đường Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta lập thành một đội nhé, đội trưởng đã đi cùng Tiểu Lục rồi."
Đường Nguyệt cau mày nói: "Đừng gọi tôi là Nguyệt Nguyệt, và tôi không muốn lập đội với anh."
Nói xong liền quay người đi tìm chú Viên đang ngồi ở cách đó không xa.
Hàn Diễm vội vàng chắn trước mặt cô: "Em không thích anh gọi em là Nguyệt Nguyệt, vậy anh đổi cách gọi khác. Đường Đường, em lập đội với anh đi, chú Viên đã lập đội với Hứa Đồng rồi."
Đường Nguyệt thấy Hàn Diễm cứ nhìn chằm chằm mình, giống như một chú cún con đáng thương đang vẫy đuôi cầu xin, khiến cô có chút đỏ mặt.
"Đường Đường, Đường Đường, em lập đội với anh đi."
Đường Nguyệt không chịu nổi sự nài nỉ của anh, đành đồng ý.
Chân Lục Trà ở cách đó không xa vẫn luôn quan sát bên đó, thấy Hàn Diễm đạt được ý nguyện, cảm thấy mình đã chuyển nghề thành công, trở thành bà mối se duyên.
A! Coi như mình đã tác thành một mối lương duyên rồi.
Công đức +10086
Bên Chân Lục Trà phân chia đội xong không lâu, bên nữ chính cũng phân chia xong.
Cố Nhu Nhu vẫn lập đội với Đình Lệ, những người còn lại là Bạch Dật, Bạch Vũ Nhiên và Hà Bằng Bồng lập thành một đội.
Mỗi đội đều được trang bị thêm một bộ đàm, trong trường hợp khẩn cấp có thể gọi người khác đến giúp đỡ.
Sau đó, mọi người bắt đầu tản ra, tiến vào bên trong phòng thí nghiệm.
Sau khi mọi người tản ra, Chân Lục Trà cuối cùng cũng có thể lấy đồ ra khỏi không gian. Vừa rồi vì có người khác nên họ đều ăn bánh mì lấy từ trong ba lô.
Vì sợ nước nặng, Chân Lục Trà không chuẩn bị nước trong ba lô của mình.
Thấy không có ai khác, Chân Lục Trà vội vàng lấy ra một hộp sữa Vượng Tử từ trong không gian.
Tạ Lam Án nhìn chằm chằm biểu cảm của cô sau khi hút một ngụm sữa một cách ngon lành. Vẻ mặt hạnh phúc nheo mắt giống như một chú mèo Ba tư khiến Tạ Lam Án cảm thấy ngứa ngáy trong lòng một cách khó hiểu.
Chân Lục Trà đang uống sữa phát hiện Tạ Lam Án nhìn mình, tưởng anh cũng muốn uống, vội vàng lấy thêm một hộp từ trong không gian đưa cho anh.
"Đội trưởng, anh cũng uống đi."
Tạ Lam Án nhìn bàn tay đưa về phía mình, không từ chối, đưa tay ra nhận lấy. Nhưng khi anh nhận lấy, không biết có phải vô tình hay không, đầu ngón tay thon dài lướt qua lòng bàn tay Chân Lục Trà.
Đầu ngón tay mát lạnh như mang theo một chút dòng điện, khiến Chân Lục Trà vội vàng rụt tay lại.
Tạ Lam An dường như không cảm thấy gì, vẻ khó hiểu hỏi:
"Sao vậy?"
"Không, không có gì."
Là ảo giác sao?
Chân Lục Trà không nghĩ nhiều, cho rằng đó chỉ là một sự cố nhỏ.
Nhưng người tạo ra sự cố này, ở nơi cô không nhìn thấy, lại xoa xoa ngón tay vừa lướt qua lòng bàn tay cô gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-43-thuoc-tinh-hao-sac-troi-day.html.]
Ánh mắt nhìn cô cũng thêm vài phần lấp lánh.
…
Càng đi sâu vào trong, cô càng nhìn thấy nhiều vết m.á.u hơn. Một số vách ngăn kính của phòng thí nghiệm đều in hằn dấu tay dính máu, phần lớn đã khô lại. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của những người chủ nhân của những bàn tay dính m.á.u này.
Dải đèn trên trần nhà bị hư hỏng một số chỗ, khiến ánh sáng chiếu xuống nhấp nháy liên tục. Vết m.á.u trên mặt đất và những mảnh t.h.i t.h.ể người lẫn lộn với mảnh vỡ thủy tinh.
Vì trước đó Chân Lục Trà đã tăng điểm thị lực của mình lên 30, nên bây giờ cô có thể nhìn thấy rõ ràng những thứ trên mặt đất.
Đôi mắt này thà không có còn hơn! Hu hu hu~
Mặc dù trong tiểu thuyết, Tiến sĩ Đường đã được giải cứu an toàn, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, Chân Lục Trà vẫn có chút không chắc chắn.
Tuy nhiên, nhìn bóng lưng của Tạ Lam Án dưới ánh đèn mờ ảo, nỗi sợ hãi cũng phần nào bị xua tan.
Đột nhiên, một con zombie lao ra từ góc cua phía trước. Chân Lục Trà sợ hãi đến mức đồng tử co rút lại, lời nhắc nhở còn chưa kịp thốt ra, Tạ Lam Án đã ra tay c.h.é.m bay đầu con zombie một cách gọn gàng.
Những động tác này chỉ diễn ra trong nháy mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của Tạ Lam An lướt qua trước mặt mình.
Oa ~ Chỉ nhìn cánh tay của đội trưởng nhà cô thôi cũng thấy thật gợi cảm ~
Thuộc tính háo sắc đã lâu không xuất hiện của Chân Lục Trà lại trỗi dậy.
Tạ Lam Án không biết Chân Lục Trà lại nảy sinh tà niệm với cánh tay của mình, còn tưởng rằng cô bị con zombie vừa xuất hiện dọa sợ.
Anh nhẹ giọng nói: "Cẩn thận một chút, nếu sợ thì nắm lấy tay tôi."
?
Cười c.h.ế.t mất, Tạ Lam Án chắc quên rồi, cô cầm cây búa màu hồng đã "đập" zombie trong đám zombie như thế nào, cô không phải là một cô gái nhỏ chỉ biết khóc.
Tuy nhiên, lúc này Tạ Lam Án thực sự chỉ coi Chân Lục Trà như một cô gái sợ bóng tối và quái vật.
Muốn bảo vệ cô, không để cô bị thương.
Mặc dù trong lòng phàn nàn, nhưng Chân Lục Trà vẫn cảm thấy ấm áp vì lời nói của Tạ Lam An, nhưng cô không trực tiếp nắm lấy tay anh, mà nắm lấy góc áo của anh.
Góc áo nhỏ bé lại mang đến cảm giác an toàn không nói nên lời.
Cảm giác này cô đã lâu lắm rồi không cảm nhận được, ngay cả mẹ nuôi ở cô nhi viện trước đây cũng không cho cô nhiều cảm giác an toàn như vậy.
Không ngờ, lại có được nó trong một thế giới đầy quái vật.
Thật là…
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
May mắn biết bao…
Thật tình! Tiến sĩ Đường rốt cuộc đang ở đâu!
Chân Lục Trà và Tạ Lam Án đã tìm kiếm gần một tiếng đồng hồ rồi. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, chỉ có vài con zombie không sợ c.h.ế.t lao tới.
Nhưng tất cả đều bị Tạ Lam Án giải quyết, cô thậm chí còn không có cơ hội ra tay.
Haizz, thật là…
Quá đã!
Cảm giác như mình có thể nằm im đến hết truyện rồi ~
Nhưng, Tiến sĩ Đường sẽ không phải đã bị Cố Nhu Nhu tìm thấy rồi chứ?
Chân Lục Trà cảm thấy rất có khả năng, dù sao người ta cũng là nam nữ chính, hào quang nhân vật chính vẫn rất mạnh mẽ.
Bây giờ cô có chút hối hận, biết thế lúc nãy đã lén lút đi theo nam nữ chính rồi. Cứ tìm kiếm thế này, chẳng phải là uổng công hay sao?
Ngay khi Chân Lục Trà đang nắm lấy góc áo của Tạ Lam Án suy nghĩ vẩn vơ, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người màu đen đang cử động trong một phòng thí nghiệm kính tối tăm phía trước.
Cô kéo kéo góc áo của Tạ Lam Án.
Tạ Lam Án quay đầu lại, Chân Lục Trà dùng ánh mắt ra hiệu cho anh nhìn về phía đó.