XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 48: DÙNG MỸ NAM KẾ ĐỂ NẮM TAY TRÀ TRÀ
Cập nhật lúc: 2025-02-16 23:13:26
Lượt xem: 96
Sau khi Chân Lục Trà thu hút con nhện biến dị, Tạ Lam Án nắm bắt cơ hội giải phóng dị năng vào bụng con nhện biến dị.
Bụng con nhện biến dị ngay lập tức bị nổ tung một lỗ lớn, hành động của nó cũng không còn nhanh nhẹn như trước, nằm thoi thóp trên mặt đất.
Chân Lục Trà thừa cơ hội cầm búa đập mạnh vào đầu nó.
Sau khi đập điên cuồng mười mấy nhát, con nhện biến dị cũng dần dần không còn động tĩnh.
Chân Lục Trà dừng động tác trên tay, dùng búa chọc chọc con nhện biến dị.
Chết rồi?
Yếu hơn tưởng tượng nhỉ~
Tạ Lam Án đứng cách đó không xa nhìn dáng vẻ tự mãn của cô, khóe môi nhếch lên, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Chân Lục Trà chạy đến bên cạnh Tạ Lam Án, hỏi dồn dập: "Đội trưởng, anh không sao chứ."
Tạ Lam Án nhìn vào mắt cô, nhìn cô chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu cô.
Hắn nói: "Không sao."
Nghe thấy đối phương bảo không sao, Chân Lục Trà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Thật tốt, không sao là tốt rồi, chúng ta mau về thôi, mọi người đều đang lo cho anh lắm."
Tạ Lam Án đáp lại cô bằng giọng nói nhẹ nhàng: "Được."
Chân Lục Trà xoay người bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tạ Lam Án, người đang ở phía sau cô, đột nhiên gọi cô lại: "Trà Trà."
Trà Trà?
Chân Lục Trà vừa định quay đầu lại hỏi hắn tại sao lại gọi mình như vậy, thì cảm thấy tay trái mình bị nắm lấy.
Bàn tay Tạ Lam Án nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Tay Tạ Lam Án lớn hơn tay Chân Lục Trà rất nhiều, vì vậy hắn rất dễ dàng bao bọc lấy tay cô.
Đầu ngón tay lạnh lẽo khơi dậy cảm giác tê dại trong lòng bàn tay Chân Lục Trà.
Đầu óc Chân Lục Trà trống rỗng.
Cảm giác duy nhất là sự lạnh lẽo từ tay Tạ Lam Án truyền đến.
Mãi cho đến khi giọng nói của Tạ Lam Án vang lên, cô mới giật mình tỉnh giấc.
"Anh có thể nắm tay em không? Tay anh hơi lạnh."
Hắn cúi đầu, vẻ mặt giống như một chú chó đi lạc.
Mặc dù hắn vẫn không có biểu cảm gì trên mặt như thường lệ.
Nhưng thật kỳ lạ, cảm giác hắn mang lại cho Chân Lục Trà chính là một chú chó hoang tội nghiệp, ánh mắt như đang nói "Mau đưa tôi về nhà".
Có thể nói là ngay lập tức đã chạm đến trái tim cô.
Chân Lục Trà lại bị Tạ Lam Án nắm giữ rồi.
Cô ấp úng, nói rất nhỏ: "Nếu... nếu anh lạnh thì... cứ nắm lấy đi."
Tạ Lam Án nhìn má cô ửng hồng.
Cảm xúc trong mắt trở nên nồng nàn hơn.
Thật tốt, muốn nắm tay cô như thế này mãi mãi.
Lúc này Chân Lục Trà vẫn chưa hiểu tại sao Tạ Lam Án lại nắm tay mình.
Cô hoàn toàn không liên kết hắn với tình yêu nam nữ.
Thực sự chỉ đơn thuần nghĩ rằng đội trưởng nhà mình đánh nhau đến mức tay lạnh, mình sưởi ấm cho người ta một chút.
Nếu Tạ Lam Án biết cô ấy nghĩ như vậy trong đầu, có lẽ sẽ tức chết.
Hai người cứ nắm tay nhau đi chậm rãi như vậy.
Cuối cùng Chân Lục Trà không nhịn được nữa, nói với Tạ Lam Án bên cạnh: "Đội trưởng, chúng ta có nên đi nhanh hơn không, cái đó... mọi người chắc đang đợi chúng ta đấy."
Sau khi nghe xong, Tạ Lam Án cũng không có ý định tăng tốc chút nào.
Anh thậm chí còn đi chậm hơn.
Còn nói với Chân Lục Trà: "Vừa nãy đánh nhau bị thương, hơi đau."
Chân Lục Trà nghe xong lập tức đổi lời: "Vậy, vậy chúng ta không vội nữa, đi từ từ thôi."
Tạ Lam Án nở nụ cười đắc ý ở nơi cô không nhìn thấy.
Còn lúc này, Đường Nguyệt và các thành viên khác đang lo lắng chờ đợi họ ở điểm tập kết.
Nhưng người đến trước lại là Đình Lệ mất một cánh tay và Cố Nhu Nhu đang dìu hắn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-48-dung-my-nam-ke-de-nam-tay-tra-tra.html.]
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Hàn Diễm và những người khác thấy vậy, liền tiến lên vây quanh hai người họ.
Hàn Diễm: "Đội trưởng và Tiểu Lục của chúng tôi đâu?"
Nghe vậy, Đình Lệ khinh thường trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giả vờ đau buồn: "Tạ Lam Án, hắn... hắn vì cứu chúng tôi mà ở lại đối phó với con nhện biến dị đó..."
Chưa đợi Đình Lệ nói xong, Hàn Diễm đã túm lấy cổ áo hắn ta: "Anh nói láo!! Đội trưởng của chúng tôi rốt cuộc đang ở đâu?! Còn Tiểu Lục, Tiểu Lục đâu?"
Bầu không khí của hai đội ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Hà Bằng Bồng đứng bên cạnh đột nhiên nhớ ra đội trưởng của mình cách đây không lâu đã hỏi anh ta cách mở cửa phòng thí nghiệm.
Đội trưởng hắn ta sẽ không... nhốt đội trưởng của đội Ảnh Tức vào trong đó chứ...
Mặc dù biết giữa hai người họ có thù oán, nhưng Hà Bằng Bồng không ngờ đội trưởng của mình lại muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
Hơn nữa Tạ Lam Án đó còn cứu mạng bọn họ...
Đình Lệ bị túm cổ áo nhìn dáng vẻ mất kiểm soát của Hàn Diễm, trong lòng dâng lên một cảm giác sảng khoái khó tả.
Hắn ta hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ, cười ha hả: "Hay là bây giờ cậu mau chóng quay lại đi? Biết đâu cậu còn có thể tìm thấy xác của Tạ Lam Án chưa bị ăn hết đó! Ha ha ha ha ha!"
Nghe vậy, Hàn Diễm đỏ hoe mắt, hung hăng đ.ấ.m hắn ta một cú.
Đường Nguyệt và Hứa Đồng đã chĩa s.ú.n.g vào Đình Lệ.
Chú Viên vận dụng dị năng hệ Kim của mình, lợi dụng nguyên tố sắt xung quanh để phong tỏa cánh cổng lớn.
Bọn họ đều nghĩ, nếu đã như vậy, thì cùng c.h.ế.t chung đi.
Đường Thanh Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra thấy hai đội sắp đánh nhau, vội vàng tìm một chỗ an toàn để trốn.
Cái gì vậy, không phải đến cứu anh ta sao, sao lại đánh nhau rồi.
Chuyện này không liên quan gì đến anh ta.
Đường Thanh Phong lẩm bẩm một mình.
Đột nhiên anh ta nhìn thấy có người từ lối đi tối tăm đi về phía bên này.
Nhìn kỹ.
Không phải là hai người đã cứu anh ta sao!
Hơn nữa hai người còn nắm tay nhau, trông không hề vội vàng.
Đường Thanh Phong vội vàng hét lớn về phía hai đội sắp đánh nhau: "Này! Họ quay lại rồi!"
Chân Lục Trà bị tiếng hét này làm cho giật mình, vội vàng rút tay ra khỏi tay Tạ Lam Án.
Nguồn nhiệt ấm áp trong lòng bàn tay Tạ Lam Án đột nhiên biến mất.
Hắn nhìn về phía Đường Thanh Phong.
Lại là ngươi.
Đường Thanh Phong cảm thấy xung quanh mình đột nhiên lạnh toát.
Những người khác nghe thấy tiếng của Đường Thanh Phong liền nhìn về phía Tạ Lam Án và Chân Lục Trà.
Hàn Diễm kích động chạy tới: "Đội trưởng!!"
Kết quả là Tạ Lam Án né được cú nhào tới của cậu ta.
Đình Lệ nhìn thấy Tạ Lam Án trở về an toàn, đồng tử co rút lại.
Tại sao hắn ta lại quay lại! Cánh cửa đó không phải là không thể mở ra sao?
Tại sao?
Cố Nhu Nhu đứng bên cạnh Đình Lệ nhìn Chân Lục Trà và Tạ Lam Án vẫn bình an vô sự, trong lòng dâng lên một trận phẫn uất.
Cô ta vậy mà lại trở về an toàn, còn đi cùng với Tạ Lam Án?
Tại sao ông trời luôn đứng về phía cô ta? Tại sao những thứ mình muốn mãi mãi không có được?
Tại sao cô ta vẫn chưa chết!!!!
Chân Lục Trà nhìn hai người không giấu nổi vẻ thất vọng, không nhịn được tiến lên "an ủi" bọn họ.
"Ôi chao~ Đình đội trưởng, sao cánh tay của anh lại mất một cái rồi~?"
"Đúng rồi~ Vừa nãy hai người sao lại bỏ chạy rồi~ Thực ra hai người không cần phải sợ, đội trưởng nhà em vẫn có thể xử lý một con nhện~~~"
"Nhu Nhu~ Em đã trở về an toàn rồi, chị không vui mừng cho em sao?"
【Giá trị trà xanh +15】
【Giá trị trà xanh +15】
【Giá trị trà xanh +15】