XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 56: GIẤC MƠ ƯỚT ÁT
Cập nhật lúc: 2025-02-17 22:47:01
Lượt xem: 92
Hàn Diễm: "Hứa Đồng, lấy cho tôi một cái bánh bao."
Hứa Đồng đang ở gần lồng bánh bao liền cầm lấy một cái bánh bao nóng hổi ném cho anh ta.
Hàn Diễm kịp thời đưa tay ra đỡ lấy, nhưng vẫn bị hơi nóng của bánh bao làm cho kêu lên.
Hứa Đồng nhìn thấy Hàn Diễm đỡ được, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Tiếc thật, không ném trúng mặt anh."
Hàn Diễm trợn trắng mắt với anh ta.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều thấy quen rồi.
Hai người này thật sự là một ngày không gây sự thì thấy thiếu thiếu.
Chân Lục Trà cảm thấy mình đã lâu rồi không được ăn sáng một cách đàng hoàng như vậy.
Uống sữa đậu nành nóng hổi, cả người như muốn sung sướng nổi bong bóng.
Nhưng nhìn Tạ Lam Án đang yên lặng ngồi ăn cơm cách đó không xa.
Cô cảm thấy hơi áy náy.
Lúc mới xuống, Tạ Lam Án đã chừa chỗ trống bên cạnh cho cô.
Lúc đầu cô rất vui, vừa định ngồi qua đó thì không hiểu sao trong đầu lại hiện lên giấc mơ đêm qua.
Sau đó cô liền đi vòng qua anh, ngồi cùng Đường Nguyệt.
Đây có phải là cảm giác chột dạ không, không ngờ hôm nay lại để cô trải nghiệm rồi.
Nhưng Tạ Lam Án trông có vẻ im lặng bên này, thực ra trong đầu cũng đang suy nghĩ một số chuyện.
Tối qua sau khi chia tay Chân Lục Trà, anh về phòng tắm nước lạnh.
Kết quả ban đêm vẫn mơ thấy một giấc mơ ướt át, cô trong mơ thật sự rất quyến rũ, nửa đêm anh lại dậy tắm nước lạnh thêm lần nữa.
Gần như là thức trắng cả đêm.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Tạ Lam Án dậy rất sớm, đến sân tập chạy ba mươi vòng cũng không thể xua tan được sự bứt rứt trong lòng.
Trong đầu toàn là đôi mắt long lanh như nước mùa xuân của cô trong giấc mơ đêm qua.
Vì vậy, khi Chân Lục Trà không ngồi cạnh anh, Tạ Lam Án ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên người cô, trên đôi mắt, trên đôi môi hồng hào của cô...
Sau khi ăn sáng xong, mọi người chuẩn bị đến tổ chức lính đánh thuê của căn cứ Hoàng Hôn để đăng ký đội của mình, tiện thể nhận nhiệm vụ.
Kể từ khi tận thế bắt đầu, gần như tất cả các đội đặc nhiệm ở căn cứ Hoàng Hôn đều đã đăng ký vào tổ chức lính đánh thuê.
Căn cứ Hoàng Hôn đặc biệt thành lập tổ chức này để tạo cơ hội sống sót cho tất cả mọi người, chỉ cần nhận nhiệm vụ từ trên đó, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng tương ứng - điểm cống hiến.
Điểm cống hiến được ghi lại trong chip cá nhân.
Đây cũng là thứ mà ba căn cứ cùng nhau nghiên cứu phát triển.
Như vậy, mọi người sẽ không phải chỉ ăn không ngồi rồi trong căn cứ, cho tất cả mọi người một phương hướng sinh tồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-56-giac-mo-uot-at.html.]
Tất nhiên, nhà ở trong căn cứ cũng cần dùng điểm cống hiến để mua hoặc thuê.
Ví dụ như căn biệt thự của đội Ảnh Tức này, được đổi bằng 850.000 điểm cống hiến.
Nhưng 850.000 điểm cống hiến này được lấy ra từ 1 triệu điểm cống hiến mà họ nhận được khi cứu Tiến sĩ Đường.
Hơn nữa, căn nhà này bán với giá 850.000 cũng là giá hữu nghị, căn cứ thấy họ có công lớn nên mới cho giá thấp.
Số điểm cống hiến còn lại được chia đều cho sáu người, mỗi người cũng chỉ còn lại 25.000, số điểm này cũng không dùng được bao lâu trong căn cứ.
Chân Lục Trà thật sự rất khâm phục những người phụ trách căn cứ này.
Chỉ có họ mới nghĩ ra được cách hay như vậy.
Nhưng cơ chế này thật quen thuộc.
Chân Lục Trà cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên, cô nhớ đến giá trị trà xanh của mình.
Quả thực là có điểm tương đồng.
Tổ chức lính đánh thuê thực chất cách chỗ họ khá xa.
Nhưng vì mọi người vừa ăn sáng xong nên đều muốn đi bộ.
Vì vậy, trên đường đi họ cũng có thể nhìn thấy tình hình của căn cứ Hoàng Hôn.
Càng đến gần tổ chức lính đánh thuê, môi trường càng trở nên tồi tệ, trên đường bắt đầu xuất hiện rất nhiều người bày sạp bán đồ.
Có người còn gọi Chân Lục Trà , hỏi cô có muốn mua đồ trang sức trên sạp của mình không.
Chân Lục Trà dừng bước, nhìn về phía sạp hàng nhỏ của cô ta.
Đó là một số đồ trang sức phủ đầy bụi, tuy bề ngoài có chút bẩn nhưng Chân Lục Trà vẫn có thể nhận ra chúng đều là đồ thật.
Hơn nữa, bất kỳ món nào trước ngày tận thế cũng có thể bán được với giá cao ngất ngưởng.
Nhưng bây giờ...
Chỉ cần vài gói mì ăn liền, vài chai nước khoáng là có thể đổi được.
Người phụ nữ đó thấy Chân Lục Trà dừng lại, tưởng cô muốn mua, liền nhiệt tình lại gần.
Không ngừng khen ngợi cô.
Nhưng Chân Lục Trà hiện tại không có gì để trả, khi ra ngoài cô cũng không mang theo ba lô, bây giờ có nhiều người qua lại như vậy, cô không thể nào lấy đồ ăn từ không gian ra để đổi, quan trọng hơn là cô cũng không cần thứ này.
Vì vậy, cô đã từ chối người phụ nữ một cách khéo léo.
Không ngờ sau khi nghe cô từ chối, người phụ nữ đầu bù tóc rối, người đầy bụi bẩn lập tức thay đổi sắc mặt, không còn vẻ nhiệt tình như vừa rồi.
Bà ta hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Không có đồ thì nhìn cái gì! Lãng phí thời gian của bà đây, phi! Trông giống như một tiểu thư đài các, không ngờ cũng là một kẻ nghèo kiết xác!"
Chân Lục Trà bị sự thay đổi đột ngột của cô ta làm cho sững sờ.
Thật nực cười, cô đã quên đây là thời kì tận thế.
Chân Lục Trà lười để ý đến người phụ nữ này nữa, xoay người bỏ đi.
Cả nhóm đến tổ chức lính đánh thuê đăng ký thành công, mỗi người đều nhận được con chip có giá trị cống hiến, trong chip còn có thông tin cá nhân của họ.
Con chip đó được gắn trên một miếng sắt nhỏ, rất tiện mang theo.
Không chỉ vậy, trên đó còn khắc huy hiệu của tiểu đội Ảnh Tức - một con sói đang tru lên.
Chân Lục Trà rất thích kiểu dáng này, định bụng về xem trong không gian của mình có sợi dây chuyền bạc nào không để xâu nó lại, đeo lên cổ.
Vì trước đó tiểu đội Ảnh Tức đã hoàn thành nhiệm vụ cấp S giải cứu thành công tiến sĩ Đường, nên đội của họ được trực tiếp thăng lên đội lính đánh thuê cấp A.
Lúc này, trên màn hình hiển thị ở sảnh lính đánh thuê treo cao một nhiệm vụ cấp A, là một nhiệm vụ tổ hợp nhiều đội cùng đi tìm dụng cụ y tế và thuốc men ở các thành phố lân cận.
Trên đó hiển thị đã có hai đội cấp A tiếp nhận.
Mà hiện tại, căn cứ Hoàng Hôn cộng thêm tiểu đội Ảnh Tức cũng chỉ có ba đội lính đánh thuê cấp A.
Thậm chí không có cấp S.
So với hai căn cứ khác thì quả thực kém hơn một chút.
Hàn Diễm nhìn nhiệm vụ trên màn hình, bĩu môi: "Cái này có gì khó! Chúng ta cũng chọn cái này! Đội trưởng, anh thấy sao?"
Tạ Lam Án lười biếng ngẩng đầu nhìn nhiệm vụ đó: "Được."
Hứa Đồng ủ rũ nói: "Haiz... Mới nghỉ ngơi một ngày đã có việc rồi..."
Tuy nhiên, nhiệm vụ này bắt đầu vào ngày mai, họ vẫn có thể nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.
Chân Lục Trà suy nghĩ một chút, tiến lên vỗ vai Hứa Đồng: "Đừng buồn, tối nay chị Chân làm tiệc hải sản cho em ăn! Không phải em thèm món này lâu rồi sao."
Hứa Đồng vừa nghe, cả người lập tức phấn chấn, trong mắt lóe lên ánh sáng của kẻ háu ăn: "Tuyệt vời! Chị Chân là chị gái duy nhất của em! Chị Chân muôn năm!"
Những người khác nhìn thấy bộ dạng háu ăn của Hứa Đồng đều không nhịn được cười.