Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 60: ANH MUỐN CÙNG EM TẠO MỘT NGÔI NHÀ, CÔNG KHAI YÊU ĐƯƠNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-18 23:31:23
Lượt xem: 73

Đôi mắt Tạ Lam Án tối sầm lại trong nháy mắt, dùng tay đỡ lấy gáy cô, ấn cô vào tường, hôn thật sâu.

Nụ hôn này không giống như lần đầu tiên của hai người, mà mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại, cuồng nhiệt tấn công.

Tạ Lam Án khéo léo tách hàm răng cô ra, hôn thật sâu.

Chân Lục Trà bị Tạ Lam Án hôn đến mức toàn thân tê dại, cả người mềm nhũn, cơ thể vô thức trượt xuống, may mà tay kia của Tạ Lam Án đang ôm lấy eo thon của cô.

Hai người quấn quýt lấy nhau như chim uyên ương.

Một lúc lâu sau mới luyến tiếc tách ra.

Lúc này, khuôn mặt Chân Lục Trà đỏ bừng, cô vùi vào lòng Tạ Lam Án, thở hổn hển.

Tạ Lam Án một tay vuốt ve lưng cô, một tay luồn vào mái tóc cô.

Hắn cảm nhận được hơi thở phập phồng của cô gái trước ngực, trên mặt là niềm vui khó tả.

Tạ Lam Án nói: "Trà Trà, anh muốn có một ngôi nhà với em, một ngôi nhà chỉ thuộc về chúng ta."

Chân Lục Trà sửng sốt, tim đập thình thịch.

Ngôi nhà của cô và Tạ Lam Án?

Chân Lục Trà vô thức nắm chặt lấy vạt áo trước n.g.ự.c Tạ Lam Án.

Tạ Lam Án hỏi: "Em có đồng ý không? Mãi mãi bên anh?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Hốc mắt Chân Lục Trà lại bắt đầu nóng lên.

Cô phát hiện ra rồi, Tạ Lam Án rất biết cách làm người ta khóc.

Nhưng cô rất vui, ghé sát vào tai hắn, khẽ nói: "Em đồng ý."

Khoảnh khắc cô nói ra câu trả lời, thế giới của Tạ Lam Án như nở đầy hoa. Trong biển hoa là bóng dáng của Chân Lục Trà.

Tạ Lam Án ôm chặt lấy cô.

Tạ Lam Án trịnh trọng nói với Chân Lục Trà: "Vậy chúng ta đã hứa rồi nhé, sau này sẽ mãi mãi bên nhau."

Chân Lục Trà không chút do dự đáp: "Được."

Lời hứa này trở thành lời thề giữa hai người.

Chân Lục Trà trong lòng Tạ Lam Án đẩy hắn ra: "Chúng ta mau ra ngoài thôi, mọi người chắc đang đợi rồi."

Hai người tay trong tay trở về bàn ăn, Hàn Diễm đang đặt thức ăn xuống nhìn thấy cảnh tượng này.

Mắt hắn như muốn rớt ra ngoài.

Hắn chỉ vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Hai người... đang yêu nhau?"

Chân Lục Trà thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn thì cảm thấy hơi buồn cười.

Nhưng vẫn lắc lắc hai bàn tay đang nắm chặt trước mặt hắn, dõng dạc: "Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau, có bất ngờ không, có ngạc nhiên không?"

Lượng thông tin quá lớn, Hàn Diễm chỉ biết cười gượng: "Tốt lắm, tốt lắm, chúc 99."

Trong lòng lại nghĩ, Tiểu Lục, tên nhóc ranh mãnh này, vậy mà đã hạ gục được đội trưởng rồi.

Bao giờ hắn mới có thể nên duyên vợ chồng với Đường Nguyệt đây!

Nhưng chuyện này tuy có chút nằm ngoài dự đoán, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp tình hợp lý.

Phản ứng của những người khác lại rất bình thường.

Chỉ có Hứa Đồng, tên ngốc ham ăn, vẫn ngơ ngác hỏi Chân Lục Trà: "Chị Chân, hai người lúc nào thì phải lòng nhau vậy?"

Chân Lục Trà thực sự nghi ngờ rằng, bình thường hắn chỉ dành hết tâm trí cho việc ăn uống.

"Ăn cơm của cậu đi." Cô nói.

Hứa Đồng lập tức bắt đầu vùi đầu vào ăn cơm.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, bọn họ đã xuất phát đến cổng căn cứ.

Bọn họ đang đợi một đội lính đánh thuê khác ở cổng căn cứ - đội Ám Dạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-60-anh-muon-cung-em-tao-mot-ngoi-nha-cong-khai-yeu-duong.html.]

Bởi vì tối hôm qua nhận được thông báo đột xuất, đội trưởng đội Động Hùng bị thương không thể đi được, cho nên nhiệm vụ lần này của bọn họ sẽ thiếu mất một đội.

Khi nghe được tin này, Chân Lục Trà còn chột dạ liếc nhìn Tạ Lam Án.

Không ngờ anh lại thản nhiên ngồi đó bóc cua cho cô. Thịt cua chất đầy trong đĩa của cô.

Đột nhiên, tiếng còi xe cắt ngang dòng suy nghĩ của Chân Lục Trà.

Chiếc xe dừng lại khi đi ngang qua bọn họ, người đầu tiên xuống xe là một người đàn ông tóc vàng hoe, nhiệt tình nói với bọn họ: "Này! Các cậu chính là đội Ảnh Tức phải không! Chúng tôi là đội Ám Dạ, tôi tên là Thu Dương."

Sau đó, vài người với đủ màu tóc khác nhau lần lượt xuống xe.

Chân Lục Trà nhìn bọn họ.

Hay lắm, đỏ, xanh lá, vàng, bọn họ coi đèn giao thông là trò chơi à?

Đây là tổ đội theo phong cách HKT à? Nhưng mà nhìn cũng khá đẹp trai đấy chứ.

Chân Lục Trà lại nhìn thấy một người trong số họ đeo bịt mắt màu đen.

Bịt mắt màu đen... Sao lại quen mắt thế nhỉ…

Chưa kịp để cô phản ứng, người đàn ông đeo bịt mắt đen đã đi tới trước mặt Tạ Lam Án.

"Tạ Lam Án, lâu rồi không gặp."

Tạ Lam Án nhìn hắn, cau mày: "Tôi quen anh à?"

Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng gượng gạo.

Đình Dạ sờ lên mắt mình đeo bịt mắt đen: "Tôi là Đình Dạ, ba năm trước đã từng đánh nhau với cậu một trận."

Tạ Lam Án suy nghĩ một lúc, hồi lâu mới moi ra được ký ức về người này: "Anh là cậu nhóc gầy gò đó?"

Ba năm trước quả thực có một cậu bé gầy gò đến tìm hắn so tài, nhưng bây giờ người trước mặt này so với lúc đó đã khác quá nhiều. Hơn nữa hắn nhớ lúc đó mắt của cậu bé đều lành lặn.

Đình Dạ: "Tôi không còn là trẻ con nữa. Có thời gian chúng ta lại so tài một lần nữa."

Tạ Lam Án không đồng ý cũng không từ chối, chỉ lạnh nhạt nói: "Hoàn thành nhiệm vụ rồi tính."

Sau khi hai đội giới thiệu tên tuổi xong, mỗi người lên xe của mình, bắt đầu đi đến địa điểm làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này là đến bệnh viện ở một thành phố gần căn cứ để tìm kiếm vật tư y tế.

Hiện tại, các căn cứ lớn đều đang tìm cách dự trữ thuốc men, dù sao thì bây giờ con người đã không còn khả năng sản xuất thuốc men nữa. Đừng nói đến các thiết bị, ngay cả việc tìm kiếm nhân lực trong lĩnh vực này cũng rất khó, muốn sản xuất thuốc men thì ít nhất cũng phải mất vài năm nữa.

Mà trong vài năm này thì cần phải đi khắp nơi tìm kiếm thuốc men để cung cấp cho căn cứ sử dụng.

Đoàn người lái xe chạy khoảng hai tiếng thì đến thành phố làm nhiệm vụ lần này. Nhưng điều kỳ lạ là, dù bọn họ lái xe đi sâu vào trong thành phố cũng không thấy được mấy con zombie.

Chân Lục Trà nhìn đường phố vắng lặng bên ngoài, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.

Quá yên tĩnh, ngay cả zombie cũng không có mấy con, tuy thành phố này không lớn, nhưng zombie cũng không nên ít như vậy.

Những người khác trên xe cũng nâng cao cảnh giác.

Hai chiếc xe cứ thế chạy thẳng đến trước cổng bệnh viện.

Xe dừng lại, mọi người đều xuống xe.

Trước cổng bệnh viện trống trải, chỉ có mấy người bọn họ.

Đình Dạ và Thu Dương đi tới, hỏi: "Dị năng giả hệ Không gian trong đội các cậu là ai?"

Chân Lục Trà không biết bọn họ hỏi mình làm gì, đáp: "Là tôi, Chân Lục Trà, có vấn đề gì sao?"

Đình Dạ và Thu Dương nhìn cô, cả hai đều có chút kinh ngạc, dù sao thì hôm qua trong căn cứ còn đồn đại có một cô gái hệ Không gian đánh bại Hùng Nhất Sơn.

Tuy bọn họ đã biết người đánh bại Hùng Nhất Sơn là nữ, nhưng không ngờ lại là một cô gái xinh đẹp trông có vẻ không có sức sát thương gì.

Thu Dương không chắc chắn hỏi cô: "Không gian của cô đủ lớn không?"

Chân Lục Trà không nói gì, trước tiên đi đến trước những chiếc xe đậu trước cổng bệnh viện, phẩy tay một cái, ba chiếc xe liền biến mất tại chỗ.

Loading...