XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 63: QUÁI VẬT “ĐẺ TRỨNG”
Cập nhật lúc: 2025-02-19 09:38:59
Lượt xem: 66
Ngay khi Tạ Lam Án định nói như vậy, Chân Lục Trà liền nắm tay anh lắc lắc, giọng điệu có chút nũng nịu: "Để em đi cùng đi, nhé? Được không?"
Tạ Lam Án làm sao chịu được khi cô nói như vậy. Sau cùng anh đàng bất đắc dĩ thở dài đồng ý: "Được, nhưng em phải luôn đi sau anh, phải luôn ở trong tầm mắt của anh, không được tự ý rời khỏi."
Chân Lục Trà lập tức gật đầu đồng ý: "Được, được."
Đình Dạ ở sau hai người bọn họ vẻ mặt không thể tin nổi.
Ba năm trước hắn gặp Tạ Lam Án không phải như vậy! Con người không gần gũi nhân tình kia của hắn đã đi đâu rồi?!
Là bị người phụ nữ trước mặt này ăn mất rồi sao!
Ba người tiếp tục đi về phía trước, nhưng càng đi về phía trước đường càng trở nên hẹp hơn, vật dính trên tường hai bên cũng ngày càng nhiều.
Nhiều đến mức biến thành từng lớp màng mỏng.
Hình dạng kéo dài về phía trước giống như đường hầm trong bụng một con quái vật.
Đến phía trước, ba người đều phải cúi người xuống mới có thể tiếp tục đi vào.
Không gian chật hẹp, nhỏ hẹp khiến Chân Lục Trà cảm thấy khó chịu.
Đi một lúc, ra khỏi đường hầm đó, tầm nhìn của bọn họ đột nhiên mở rộng.
Nhưng thứ bày ra trước mắt ba người lại vô cùng nan giải.
Không gian rộng lớn như đột nhiên được kéo dài ra, trên đỉnh phòng ở chính giữa là con quái vật đã tấn công bọn họ vào buổi sáng, trên người nó quấn đầy vật dính trên tường lúc đến, cả người giống như một cái kén khổng lồ.
Trên tường, xung quanh nó còn có rất nhiều bọc nhỏ đang co bóp có quy luật.
Đình Dạ đi đến gần cái bọc đó, muốn chạm vào.
Tạ Lam Án tiến lên lập tức kéo hắn lại: "Đừng chạm vào."
Đình Dạ thu tay lại, không hiểu sao anh lại ngăn cản mình, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Tạ Lam Án cẩn thận quan sát xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt trên con quái vật khổng lồ ở giữa.
Môi mỏng khẽ mở: "Nó đang ấp trứng."
Đình Dạ trợn tròn mắt, may mắn vừa rồi mình không chạm vào cái bọc đó.
Vừa định hỏi Tạ Lam Án làm sao nhìn ra, liền nghe thấy trong đường hầm truyền đến động tĩnh.
Tạ Lam Án lập tức đi đến trước mặt Chân Lục Trà, kéo cô ngồi xuống một góc khuất.
Đình Dạ: Hai người định bỏ mặc tôi sao??
Hắn vội vàng đi đến bên cạnh hai người.
Từng con zombie đi ra từ miệng đường hầm, chúng đều đi về phía con quái vật đó.
Con quái vật treo trên đỉnh phòng như biết chúng đến, vươn ra một "xúc tu" liền cuốn chúng vào miệng ăn.
Chân Lục Trà nhìn thấy cảnh này: Cái "xúc tu" đó hóa ra là lưỡi của nó???
Trời ạ, đúng là mở mang tầm mắt.
Cô nhìn những zombie không ngừng đi về phía con quái vật.
Đây không phải là tiệc buffet sao.
Con quái vật này làm sao triệu hồi được chúng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-63-quai-vat-de-trung.html.]
Đợi đã!……
Chân Lục Trà như nghĩ ra điều gì đó.
Trong tiểu thuyết, có zombie cấp bậc đủ cao có thể triệu hồi zombie khác, cô từ đầu đã cho rằng "quái vật" này là động vật biến dị.
Bởi vì nó thực sự không nhìn ra một chút hình dáng con người nào, nhưng nếu thực sự là như vậy, vậy "quái vật" này hẳn là một zombie.
Hơn nữa cấp bậc của nó cũng không phải cao bình thường.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nhưng zombie như vậy không phải nên xuất hiện ở giai đoạn giữa và sau của tiểu thuyết sao?
Lần này hay rồi, loạn hết rồi……
Bây giờ cấp bậc dị năng của nhân loại căn bản còn chưa được nâng cao, tiến sĩ Đường gì đó hẳn là còn chưa nghiên cứu ra tác dụng của việc chiết xuất năng lượng tinh hạch và phương pháp sử dụng năng lượng tinh hạch để kích phát dị năng.
Đương nhiên, bây giờ đã có rất nhiều người phát hiện tinh hạch có thể nâng cao dị năng.
Nhưng các căn cứ lớn còn chưa coi tinh hạch là tiền tệ đổi lấy tài nguyên, mọi người chủ yếu dùng vẫn là điểm cống hiến.
Hy vọng zombie này chỉ là trùng hợp đạt đến cấp bậc này, nếu không nhân loại thực sự quá khó khăn rồi……
Vô số zombie cung cấp cho nó thức ăn.
Nhưng nó giống như một cái động không đáy lấp mãi không đầy.
Chân Lục Trà có thể nhìn thấy cơ thể treo trên nóc phòng của nó đang phình to với biên độ nhỏ.
Bụng nó cũng không ngừng ngọ nguậy, càng nhiều "trứng" chui ra từ cơ thể nó, sau đó treo ở những góc khác nhau trong không gian này.
Tuy rằng không biết trong "trứng" này là thứ gì, nhưng đối với bọn họ tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Hơn nữa "quái vật" này cũng tuyệt đối không thể mặc kệ.
Nếu vẫn để nó tiếp tục phát triển tiếp tục sinh sôi, không sớm thì muộn, lương thực dự trữ của nó ăn hết rồi sẽ đến lượt con người trong căn cứ.
Để tránh âm thanh khi nói chuyện thu hút sự chú ý của chúng. Tạ Lam Án ghé sát vào Chân Lục Trà, kề môi vào tai cô, khẽ nói: "Lấy b.o.m sáng nay em cất trong không gian ra đi."
Hơi thở nóng hổi khi anh nói khiến cô hơi đỏ mặt.
Nhưng Chân Lục Trà nghe Tạ Lam Án nói vậy liền biết anh muốn làm gì, cô nhìn Tạ Lam Án làm khẩu hình miệng.
'Toàn bộ?'
Tạ Lam Án gật đầu.
Xác nhận xong, cô liền lấy toàn bộ thuốc nổ trong không gian ra. Trong đó còn có mấy quả b.o.m hẹn giờ.
Nhưng bây giờ bên ngoài có quá nhiều zombie, tiếng nổ này chắc chắn sẽ thu hút toàn bộ zombie trong thành phố đến.
Tạ Lam Án và Đình Dạ đã bàn bạc xong, cầm quả b.o.m hẹn giờ, đặt mấy quả thuốc nổ quanh con quái vật, rồi lại đặt thêm mấy quả ở các góc của nơi này.
Chân Lục Trà không biết cài bom, đành phải đứng một bên quan sát động tĩnh của con quái vật và đám zombie kia.
Việc chuyên môn quả nhiên phải giao cho người chuyên nghiệp.
Đội trưởng nhà cô thật là cái gì cũng biết.
Làm xong những việc này, ba người tiếp tục chờ đợi con quái vật ăn xong.
Không biết qua bao lâu, số zombie tiến vào từ lối đi ngày càng ít, cho đến khi không còn nữa.
Chân Lục Trà đợi đến mức chân tê rần, thấy con quái vật không ăn nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng ăn xong rồi!
Cái tên này ăn khỏe thật, thảo nào có thể phát triển đến cấp bậc này, nếu không thật có lỗi với cái dạ dày của nó.
Ba người thành công rút khỏi lối đi, lúc này bên ngoài trời đã sáng rõ.
Những zombie xuất hiện trên đường phố vào ban đêm đều đã biến mất, không biết đã trốn đi đâu.
Ba người quay lại cửa hàng kia.
Hàn Diễm bọn họ thấy ba người đều bình an trở về, lập tức tiến lên.
"Ba người đi đâu mà đi cả đêm vậy? Không phải nói đi rồi về ngay sao? Bọn tôi suýt chút nữa tưởng ba người các cậu c.h.ế.t bên ngoài rồi!"
Đường Nguyệt cũng lo lắng không thôi, tiến lên kéo Chân Lục Trà: "Tiểu Lục, sao em đi lâu thế?"
Chân Lục Trà kể cho mấy người họ nghe về tình hình con quái vật trong bệnh viện, và việc họ đã đặt b.o.m hẹn giờ trong ổ của con quái vật đó.
Hứa Đồng: "Cái gì, các cậu định cho nổ tung bệnh viện? Vậy vật tư y tế chúng ta cần lấy thì sao?"
Chân Lục Trà vẻ mặt thoải mái, vỗ nhẹ vai Hứa Đồng: "Yên tâm đi, yên tâm đi, đội trưởng đã điều chỉnh thời gian xong rồi, 10 giờ tối nay, b.o.m đặt trong bệnh viện mới phát nổ, hơn nữa đây lại đúng vào thời gian con quái vật ăn."
Cô quay đầu nhìn Tạ Lam Án, cười nói với anh: "Đúng không? Đội trưởng."
Tạ Lam Án đang dựa vào cửa, nhìn dáng vẻ cô cười ngọt ngào với mình, bất giác sờ mũi: "Ừm."