XUYÊN VÀO MẠT THẾ: NỮ PHỤ TRÀ XANH GIẢ BỘ ĐÁNG THƯƠNG - CHƯƠNG 70: BARBIE KING KONG MÀU HỒNG
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:48:23
Lượt xem: 47
Trong hẻm có năm sáu cậu bé trông có vẻ chưa thành niên đang vây quanh một cậu bé gầy gò, ốm yếu, vừa đánh đ.ấ.m vừa chửi rủa.
Thực ra, tên cầm đầu trông có vẻ lớn nhất đang giẫm chân lên cậu bé nằm dưới đất, khinh bỉ nói: "Con của con sâu đúng là con sâu, tay bẩn thỉu như vậy có muốn bị chặt không."
Những người bên cạnh cũng bắt đầu hùa theo.
"Chặt đi! Chặt đi!"
Chân Lục Trà nhìn thấy cảnh này, trên mặt toàn là hắc tuyến.
Thời mạt thế mà vẫn còn có chuyện bạo lực học đường đánh nhau tập thể như thế này, mấy đứa trẻ này có phải rảnh rỗi sinh nông nổi không?
Cô dựa vào bức tường gạch, hướng về phía đó gọi: "Này! Nhóc con! Nhóc định c.h.ặ.t t.a.y ai hả?"
Đối phương đánh giá Chân Lục Trà từ trên xuống dưới, thấy đối phương giống như một tiểu thư được gia đình bảo vệ tốt, tay không tấc sắt.
Vì vậy, hắn ta rất không sợ hãi, ra vẻ mình là "đại ca xã hội đen": "Tránh ra! Đừng có lo chuyện bao đồng, cẩn thận tao chặt cả tay mày đấy!"
Chân Lục Trà trợn trắng mắt.
Cạn lời, trẻ con bây giờ khẩu khí cũng lớn thật, mạt thế rồi còn không học được cách "khiêm tốn".
Cô đi đến trước mặt đứa nhóc, một cước đá văng cái chân đang giẫm lên người cậu bé kia.
"Đại ca xã hội đen" nhí cảm thấy cái chân bị đá đau của mình, tức giận giơ tay định đánh Chân Lục Trà.
Chân Lục Trà nhìn động tác chậm như rùa của cậu nhóc, nhẹ nhàng lùi lại một bước liền tránh được nắm đ.ấ.m của cậu ta.
Sau đó liền bẻ ngược tay cậu nhóc ra sau lưng, rồi dùng hai ngón tay búng vào trán cậu ta một cái.
Vì sức mạnh của Chân Lục Trà đã được cường hóa, cậu ta bị cô búng một cái, nước mắt lập tức trào ra khỏi hốc mắt.
"Đau đau đau đau đau!"
Mấy đứa trẻ vừa nãy còn hùa theo cậu nhóc, thấy Chân Lục Trà không dễ chọc cũng không dám lên tiếng nữa.
Chân Lục Trà nhìn cậu ta như vậy, xấu xa dùng khuỷu tay kẹp cổ cậu ta.
"Đau là đúng rồi, lúc dùng chân giẫm lên người khác sao không nghĩ người ta cũng sẽ đau."
Cậu nhóc vẫn đang giãy giụa, lớn tiếng nói: "Không phải lỗi của tao, là nó là nó! Nó ăn trộm đồ ăn của người khác."
Cậu bé nằm trên mặt đất vẫn luôn không lên tiếng, nghe thấy cậu ta nói như vậy, đột nhiên ngẩng khuôn mặt bầm tím lên.
"Tôi không có trộm đồ! Đây là tôi giúp người khác chuyển đồ tự kiếm được!!"
Chân Lục Trà nhìn về phía cậu bé đang nằm trên mặt đất, trong mắt cậu bé có tức giận, có tủi thân, duy chỉ có không có nước mắt, nhìn xuống, trong lòng cậu bé là một gói bánh lương khô nhàu nát.
Cô quay đầu lại, nói với "đại ca xã hội đen" kia: "Nghe thấy chưa, người ta nói đó là do em ấy tự kiếm được."
Cậu nhóc kia vẫn giãy giụa, hắt nước bẩn lên người cậu bé nằm trên đất: "Đó là nó nói dối! Nó chính là ăn trộm!"
Mấy cậu bé bên cạnh cũng bắt đầu phụ họa: "Đúng! Nó là ăn trộm!"
Cậu bé nhìn về phía Chân Lục Trà: "Tôi không có, thật sự không có, đây là do tôi tự kiếm được..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cậu bé bắt đầu không chắc Chân Lục Trà có tin mình hay không.
Dù sao, chưa từng có ai đứng về phía cậu bé…
Ngay khi cậu bé cho rằng mình sắp bị cho là ăn trộm, Chân Lục Trà lên tiếng.
"Nghe thấy chưa, người ta nói không có ăn trộm, nhóc tận mắt nhìn thấy em ấy ăn trộm à?"
!
Cậu bé nhìn về phía Chân Lục Trà.
Cậu nhóc bị Chân Lục Trà kẹp cổ còn muốn nói gì đó, lời còn chưa ra khỏi miệng, Chân Lục Trà liền lấy cây búa yêu quý của mình từ trong không gian ra.
Ánh mắt cô u ám, nhìn chằm chằm cậu ta nói: "Đừng có nói dối, đứa trẻ nói dối sẽ bị đánh đấy."
Cậu nhóc nhìn thấy chiếc búa màu hồng kia, cả người cứng đờ.
Ngay cả mấy cậu bé bên cạnh đang xem náo nhiệt, nhìn thấy xong cũng thét lên rồi bỏ chạy.
"Á á!!!! Là Barbie King Kong màu hồng kìa!!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mat-the-nu-phu-tra-xanh-gia-bo-dang-thuong/chuong-70-barbie-king-kong-mau-hong.html.]
Chân Lục Trà: Cái gì cơ? Barbie gì cơ? Đám nhóc đang nói cái gì vậy?
Cô còn chưa kịp phản ứng lại câu nói kia, mấy đứa trẻ đã chạy mất dạng rồi.
Thật là kỳ quặc.
Chân Lục Trà hoàn hồn lại, sau đó nói với cậu nhóc kia: "Nếu đứa bé kia không nói dối, vậy thì mấy nhóc đang cướp đồ ăn của nó đấy, cướp đồ của người khác mà giọng điệu còn lớn lối như vậy."
"Mau xin lỗi người ta đi!"
Chân Lục Trà ấn cậu nhóc kia xuống trước mặt cậu bé mặt mũi bầm dập.
Điều kỳ diệu là, đứa nhóc kia vừa rồi còn hùng hổ như gà trống, lúc này lại ngoan ngoãn vô cùng, dường như đối phương bị dọa sợ bởi cây búa màu hồng vừa lấy ra.
Cậu nhóc bước đến trước mặt cậu bé, nói lời xin lỗi.
"Xin lỗi..." Giọng nói nhỏ nhẹ, thậm chí còn có chút không tình nguyện.
Chân Lục Trà nghịch móng tay, nói với cậu nhóc kia: "Nhóc nói gì vậy, muỗi kêu à?"
Cô quay sang hỏi cậu bé kia: "Em có nghe thấy cậu ta nói gì không?"
Cậu bé nhìn cô, phối hợp lắc đầu.
Tên "đại ca xã hội đen" nhỏ lập tức khó chịu, trừng mắt nhìn cậu bé: "Mày!..."
Lời còn chưa nói xong, lại nhìn thấy Chân Lục Trà ở bên cạnh đang âm trầm nhìn hắn, thậm chí còn tung lên hạ xuống cây búa màu hồng của mình.
...
Cậu nhóc lập tức ngậm miệng, hét lớn một tiếng "Xin lỗi" với cậu bé.
Chân Lục Trà tiến lên "nhẹ nhàng" xoa đầu cậu nhóc.
"Như vậy mới đúng chứ, trẻ con suốt ngày đánh đánh g.i.ế.c giết không tốt đâu, sau này không được tùy tiện bắt nạt người khác nữa nhé ~"
Tên "đại ca xã hội đen" cảm nhận được cơn đau từ chân tóc truyền đến, lập tức nói: "Sẽ không, sẽ không bao giờ nữa!"
Chân Lục Trà buông tay đang nắm tóc hắn ra, tiếp tục nói: "Nhưng tôi không tin nhóc đâu, về nói với đám người kia, từ nay về sau đứa trẻ này là người của tôi, nếu để tôi biết đám nhóc còn bắt nạt em ấy, thì không chỉ đơn giản là rụng vài sợi tóc đâu."
"Biết chưa?"
Tên "đại ca xã hội đen" nghe giọng nói như lời thì thầm của ác ma, run rẩy nói: "Biết... biết rồi."
Nói xong liền lảo đảo bỏ chạy.
Chân Lục Trà đi đến trước mặt cậu bé, nhìn cậu hỏi: "Tự đứng dậy được không?"
Cậu bé lập tức đáp: "Được!"
Cậu bé quần áo rách rưới chống tay xuống đất, khó khăn đứng dậy.
Cô nhìn thấy cậu vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y giữ lấy miếng bánh quy nén, nói: "Bọn chúng thường xuyên bắt nạt em à?"
Cậu bé cúi đầu: "Vâng..."
Chân Lục Trà suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Em tên gì? Trong nhà còn có ai không?"
Cậu bé vẫn cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em tên Thẩm Thức."
Hả? Thân sĩ? (Âm Hán Việt)
Cậu bé vẫn luôn cúi đầu, giọng nói không còn lớn như lúc nãy phản bác lại đám người kia.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chân Lục Trà: "Ngẩng đầu lên, nói to tên của em cho chị nghe, vừa rồi còn la to lắm mà?"
Thẩm Thức nghe cô nói vậy, mặt có chút nóng lên, nhưng vẫn từ từ ngẩng đầu lên.
Giọng cậu lớn hơn lúc nãy một chút: "Thẩm Thức, em tên Thẩm Thức!"
Chân Lục Trà nhìn dáng vẻ ưỡn n.g.ự.c của cậu, mỉm cười.
Như vậy mới đúng chứ, rõ ràng là một cậu bé rất dũng cảm.
Cô cũng tự giới thiệu lại: "Chào em, Thẩm Thức, chị tên Chân Lục Trà, rất vui được làm quen với em."
Chân Lục Trà đưa tay ra.