Xuyên Vào Môn Phái Tu Tiên, Ta Làm Nữ Chính - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:41:06
Lượt xem: 2
Lúc này mây đen không chỉ kéo đến trên lôi đài của bọn họ mà đã bắt đầu phủ xuống cả sân thi đấu, trong nháy mắt trời liền tối đen.
“Thế trận lôi kiếp tại sao lại đột nhiên biến lớn như vậy?”
“Chắc là vì trong lôi kiếp có nhiều thêm một người.”
Lúc này một đạo lôi còn thô to hơn vừa rồi mấy lần, lập lòe ánh sáng tím bổ thẳng xuống người Diệp Tố, mỗi lần bổ xuống là trên lôi đài lại nhiều thêm một cái hố.
Một màn này không thể nào quen mắt hơn, như là tái hiện lại một lần nữa.
“Cao xanh ơi! Thì ra Diệp Tố cũng tiến giai lên Hóa Thần!” Có một tu sĩ tinh mắt hô to.
“Chạy mau!”
“Hai kẻ điên!”
Các tu sĩ vốn dĩ đã cách rất xa nay lại như thấy hồng thủy mãnh thú mà lũ lượt lui về sau nữa, lui đến rất xa, mãi đến khi nằm ngoài phạm vi của mây lôi kiếp mới dừng lại.
Tình thế trên lôi đài chợt đảo ngược, Diệp Tố bắt đầu đuổi theo Cốc Lương Thiên, nàng không chỉ muốn cho hắn cùng bị thiên lôi đánh mà còn muốn hưởng ké pháp bảo tránh lôi của hắn.
Các đại tông chủ ngồi trên đài: “……”
“Trước tiên khiến các đệ tử khác tạm dừng đối chiến, rời khỏi sân thi đấu.” Phong Trần đạo nhân đứng dậy quyết đoán nói.
Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ phi thân xuống, cầm kiếm c.h.é.m xuống một đường vào khoảng không giữa hai lôi đài của Dịch Huyền và Diệp Tố, dựng lên một kết giới, khiến ba người tách ra, không lẫn vào nhau.
Còn hai người bên này đang quậy với nhau……Ông bó tay, không cứu được.
Các đạo lôi cứ liên tục giáng xuống ầm ầm, lôi đài dưới chân họ đã bị đánh nát nhừ, cũng may lúc trước một chiêu của Du Phục Thời quá mức cạn lời, lão nhân tóc nâu ngay lập tức không cho phép bất cứ ai về sau làm giống như vậy nữa, chỉ cần bản thân vẫn còn ở phạm vi của lôi đài thì chưa tính là thua.
Từ Trình Ngọc vốn đang ngồi trên ghế lúc này cũng không nhịn được mà gắng gượng đỡ thành ghế đứng lên nhìn hai người trên lôi đài, hắn lắc đầu nói: “Chưa cần nói tới kết quả trận này, chỉ nói đến lần tiến giai này thôi thì Cốc Lương Thiên cũng đã ăn đủ mệt.”
Cốc Lương Thiên nếu có thể nhanh như vậy một lần nữa thăng lên cảnh giới Hóa Thần kỳ thì rõ ràng chứng minh hắn có cơ hội thành công rất lớn, tuy nhiên hiện tại lại đụng phải trận lôi kiếp của Diệp Tố, thanh thế khoa trương như thế, thậm chí ẩn ẩn cảm giác được lôi kiếp của hắn giáng xuống cũng có chút run rẩy.
Lôi kiếp là một thứ khá vi diệu, bị đánh mạnh quá sẽ thân vẫn đạo tiêu, hồn tan vào thiên địa, nhưng nếu đánh thiếu thì cảnh giới sẽ tăng nửa vời, năng lực sẽ bị ảnh hưởng.
Bất quá lôi kiếp của Diệp Tố xác thực quá là kh ủng bố……Không biết nàng ấy có chịu được không.
Lúc này Cốc Lương Thiên đang làm mọi cách để tránh Diệp Tố, tình huống trước mắt nghịch chuyển chỉ trong giây lát khiến suy nghĩ của hắn như đơ ra, không phản ứng lại kịp.
Hắn không cách nào lý giải được vì sao Diệp Tố đến cả lôi kiếp Hóa Thần kỳ cũng có thể học.
“Ai cũng bị sét đánh, đồng bệnh tương liên mà thôi.” Diệp Tố dán Tật Tốc Phù lên người, đuổi theo Cốc Lương Thiên nói, “Hỗ trợ lẫn nhau chút nhé, ta thay ngươi chắn lôi của người, ngươi cũng phải trả lễ thay ta chắn lôi của ta mới phải phép chứ hả.”
Cốc Lương Thiên: “…… Lăn!”
Kiện pháp khí tránh lôi lợi hại nhất trong tay hắn chỉ vì nhất thời không phản ứng kịp, bị Diệp Tố lợi dụng dùng ké hai lần liền trực tiếp vỡ nát.
“Chủ ý này là do Phật Tử ngươi bày ra.” Diệp Tố mỉm cười nhưng đến khi thấy hàm răng trắng nhe ra Cốc Lương Thiên mới phân biệt được nàng đang cười trên khuôn mặt không khác gì lò than đó, “Không nhân lúc còn nóng mà áp dụng ngay thì tiếc lắm.”
Cốc Lương Thiên nghe xong thì m.á.u sắp tràn lên cuống họng, tuy nhiên hắn cũng không có thời gian để phản bác, hắn hiện tại vừa phải chống đỡ lôi kiếp của bản thân vừa phải ngăn chặn không cho Diệp Tố liên lụy, tuy nhiên diện tích lôi đài cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi, tốc độ di chuyển của nàng ta lại mau khiến hắn đỡ trái hở phải.
Huyền Thiên Lôi trên không trung dường như đã mất kiên nhẫn, nó đã bổ vài lần mà Diệp Tố vẫn còn tung tăng nhảy nhót, lần này nó dứt khoát bổ xuống một lần ba đạo lôi, còn chia ra các phương hướng khác nhau.
Vốn là nó chỉ muốn chặn đường một mình Diệp Tố mà thôi, kết quả nhốt luôn Cốc Lương Thiên ở bên trong, lúc này một đạo lôi Hóa Thần bình thường cũng do dự đánh xuống tới, Cốc Lương Thiên theo bản năng lấy ra pháp bảo tránh lôi, chuyển hướng nó sang Diệp Tố.
Diệp Tố bị bổ trúng, nhưng trình độ này thì không thấm thía gì so với Huyền Thiên Lôi đánh nàng lần đầu tiên, nàng bị đánh cũng thành quen rồi.
Theo sát sau đó có một đạo Huyền Thiên Lôi cực to lập lòe ánh tím đang muốn đánh Diệp Tố, nhưng giữa đường lại bị Hóa Thần lôi bình thường mê hoặc, cho rằng Cốc Lương Thiên mới là người nó muốn đánh, lập tức giáng thẳng xuống đầu hắn, mang theo sát ý của Thiên Đạo.
Cốc Lương Thiên cả kinh, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến hắn đem ra tất cả pháp bảo tránh lôi mà hắn có, dù vậy nhưng những pháp bảo đó đều bị phế đi trong nháy mắt, tia lôi còn dư lại đánh lên người hắn, khiến hắn trực tiếp quỳ xuống, đầu gối nện xuống đất một tiếng “cốp” thật mạnh, tạo ra hai vết lõm sâu hoắm.
Cốc Lương Thiên không ngờ rằng Huyền Thiên Lôi này lại lợi hại như thế, mặc dù phần lớn đã bị pháp bảo chặn lại nhưng uy lực còn sót lại gần như ngang bằng với đạo thiên lôi Hóa Thần của hắn.
Tay hắn che lại ngực, không cách nào nhịn được mà phun ra một búng m.á.u to.
“Lão tử đã Hợp Thể kỳ lâu như vậy mà còn chưa bao giờ gặp qua Huyền Thiên Lôi lợi hại như thế.” Ngay cả Tân Thẩm Chi đứng ngoài xem cũng đều chấn động, tuy nói lôi kiếp là trừng phạt của Thiên Đạo giáng xuống nhưng nói chung vẫn thiên về rèn luyện tu sĩ, khiến cho tu sĩ chứng minh mình đủ điều kiện để tiến giai.
Trận lôi này rõ ràng là muốn đánh cho Diệp Tố hoàn toàn tan thành cát bụi.
“Không ngờ thiên phú của con bé mạnh đến bi3n thái như vậy.” Tân Thẩm Chi gãi gãi đầu tóc rối bù của mình, lại nhìn sang bảo bối đồ đệ của mình đã sắp kết thúc lôi kiếp Hóa Thần.
Ông bỗng nhiên hiểu được vì sao đồ đệ vẫn luôn trầm mặc ít nói, bên trên có một đại sư tỷ lợi hại như vậy áp đầu, ai cũng sẽ trầm mặc mà thôi.
Diệp Tố mới bị sét đánh xong, vừa quay đầu liền thấy Cốc Lương Thiên cũng đã đen thui như nàng, còn quỳ rạp xuống đất, miệng phun m.á.u tươi, không khỏi lắc đầu nói: “Phật Tử vừa rồi quá khiêm tốn rồi, này còn không phải là đang độ ngươi sao?”
Không biết có phải vì lời của nàng hay không nhưng Cốc Lương Thiên vừa nghe Diệp Tố nói thì đột nhiên lại hộc ra thêm một ngụm máu.
【 Từ bỏ trận này, mau rời khỏi phạm vi lôi kiếp của nàng ta! 】
Tông chủ Vạn Phật Tông truyền âm cho Cốc Lương Thiên, muốn hắn rời đi, cứ chịu như vậy thì không những không thắng được thi đấu mà ngay cả tiến giai cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Trong mắt Cốc Lương Thiện hiện lên một tia không cam lòng, tuy nhiên cuối cùng vẫn là sợ quá trình tiến giai của bản thân xảy ra vấn đề, tay hắn nắm chặt pháp trượng, gắng gượng đứng lên, muốn rời khỏi đây.
“Ngươi phải đi à?” Diệp Tố ngăn cản trước mặt hắn, bày ra bộ dáng hiếu khách, “Không ở thêm một chút nữa sao? Lôi này khá tốt đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-mon-phai-tu-tien-ta-lam-nu-chinh/chuong-122.html.]
Nàng quen làm đại sư tỷ, trong lời nói cử chỉ lúc nào cũng phảng phất mang theo sự chân thành tha thiết, lời nói của nàng hiện tại, biểu tình của nàng hiện tại, nếu đổi một hoàn cảnh khác thì một người xa lạ sợ là sẽ thật sự cho rằng nàng thật có ý tốt.
“Nếu thật sự tốt như vậy……” Cốc Lương Thiên vừa mở miệng thì m.á.u tươi lại trào ra, hắn giơ tay lên quẹt đi, “Ngươi tự mình hưởng đi.”
Diệp Tố đứng ở trong một hố sâu giữa lôi đài, thu hồi tất cả biểu tình trên mặt: “Kém cỏi.”
“Ngươi nói cái gì?” Cốc Lương Thiên đột nhiên quay đầu nhìn nàng.
“Ta nói ngươi là đồ kém cỏi.” Diệp Tố mặt vô biểu tình nhìn hắn, “Không xứng với danh hiệu Phật Tử.”
Cốc Lương Thiên dừng bước, có ý muốn quay trở lại.
【 Đi nhanh ra khỏi đó, đừng để bản tông chủ nói lần thứ hai. 】
Thanh âm của Nhạc Kỵ một lần nữa truyền vào trong đầu Cốc Lương Thiên, hắn siết chặt tay, một lát sau, lưu lại một câu mới rời đi: “Chờ ngươi tiến giai thành công thì nói những lời này cũng không muộn.”
Lôi kiếp của Cốc Lương Thiên cũng rời đi theo hắn, vừa tách ra với lôi kiếp của DIệp Tố thì rõ ràng có thể thấy được bộ dáng của nó kém hơn ban đầu rất nhiều, mất đi không ít uy lực.
Việc này đối với tu sĩ đang tiến giai mà nói không phải là một chuyện tốt.
Ngược lại bên Diệp Tố thì không có gì khác, ánh sáng trắng tím thay phiên lóe lên, hiển nhiên vẫn còn thiên lôi đang sẵn sàng giáng xuống.
Trong phạm vi lôi đài hiện tại chỉ còn lại một mình Diệp Tố, đại sư tỷ thở dài trong lòng: Xong đời.
Nàng không có bất kỳ kiện pháp khí tránh lôi nào, lúc trước nàng vẫn luôn cố gắng ép cảnh giới lại, sợ lôi kiếp Hóa Thần kỳ tới, lần này hoàn toàn là bị Cốc Lương Thiên bức vào đường cùng.
Diệp Tố ngửa đầu nhìn mây lôi kiếp trên đầu, tay sờ túi Càn Khôn, muốn nhìn thử xem có pháp khí nào có thể dùng tạm hay không, kết quả tu sĩ nghèo chính là tu sĩ nghèo, ngoại trừ một đống tài liệu luyện khí còn chưa được sắp xếp gọn gàng thì nàng căn bản chẳng có pháp khí phòng hộ nào cả.
Luyện khí……
Diệp Tố bỗng nhiên cúi đầu nhanh chóng đổ ra đống tài liệu trong túi Càn Khôn, nàng là một luyện khí sư, không có pháp khí thì có thể tự mình luyện.
Vì thế, trước bao con mắt đang nhìn chằm chằm, Diệp Tố chọn ra tài liệu mình cần, bắt đầu luyện chế pháp khí.
Chọn cách này tất nhiên tràn ngập gian khổ, mỗi khi một đạo thiên lôi giáng xuống thì Diệp Tố chỉ có cách ôm tài liệu trốn, trốn không được thì ngồi yên chịu bị đánh, đánh đến người đen xương nứt, linh lực điên cuồng vận chuyển đến khắp người để chữa trị, linh thạch trong tay nàng cũng dần dần dùng hết.
Vài đạo Huyền Thiên Lôi loại thường đánh không c.h.ế.t người đánh xong, đám mây lôi kiếp tuy rằng vẫn còn lóe đến đáng sợ nhưng lại ngừng một khoảng thời gian không đánh tiếp.
—— là chuyện tốt nhưng cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Điều này có nghĩa đám mây lôi kiếp đang tập trung tất cả lực lượng để dồn xuống một kích cuối cùng, đánh xong hẳn là sẽ kết thúc, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc nếu Diệp Tố không chống chịu được một kích này thì nhẹ là sẽ tiến giai thất bại, giống như Cốc Lương Thiên lần trước, nặng thì sẽ bị lôi kiếp đánh chết.
Diệp Tố đang chạy đua với thời gian để luyện hóa tài liệu, căn bản không để ý đến biến hóa trên không trung, tay trái nàng triệu hồi ra linh hỏa luyện hóa tài liệu, tay phải phóng thích linh lực không ngừng khắc phù trận.
Phù trận này là nàng lấy linh cảm cải tạo từ Tụ Linh Trận, tụ linh, vậy có phải cũng có thể tụ lôi hay không? —— có thể tụ tức có thể thu.
Diệp Tố đang làm một chuyện cực kỳ lớn mật, nàng đang muốn ngay tại chỗ luyện chế ra một pháp khí có thể thu lôi.
Có thể thành công hay không vẫn chưa rõ, nhưng hiện tại trong linh phủ của Diệp Tố thì mười Diệp Tố tí hơn đang cực kỳ bận rộn phối hợp tài luyện, giai cấp vô sản như nàng tất nhiên là không có nhiều tài liệu để thử nghiệm, chỉ có thể dựa vào ký ức về tính chất của tài liệu trong thức hải, dùng thần thức tạm hóa thành tài liệu để phối thử.
“Nàng ta đang làm cái gì vậy?”
“Nhìn sơ hình như là đang luyện khí.”
“Luyện khí vào lúc này? Điên thật rồi!”
“Chắc có lẽ là vì cảm thấy bản thân không thể vượt qua trận lôi kiếp này, muốn luyện một kiện pháp khí cuối cùng.”
Mây lôi kiếp bên phía Dịch Huyền đã biến mất, hắn đã tiến giai thành công lên Hóa Thần kỳ.
Dịch Huyền mở mắt ra, tay hơi hơi động liền có thể cảm nhận được linh lực nồng đậm trong linh phủ, cảm giác hoàn toàn khác so với Nguyên Anh hậu kỳ, hắn thậm chí cảm thấy cho dù để hắn đối đầu cùng lúc mấy chục Nguyên Anh cũng có thể toàn thân mà lui được, đây chính là cảm giác nắm giữ sức mạnh áp chế.
Nhưng khi hắn nhìn sang bốn phía thì lại phát hiện toàn bộ sân thi đấu vẫn đang bị mây lôi kiếp bao phủ.
Đây không phải là mây lôi kiếp của hắn.
Dịch Huyền xoay người lại thì liền thấy được Diệp Tố đang đứng ở trung tâm của đám mây, chung quanh không có một bóng người: “Đại sư tỷ?”
“Đồ đệ, qua đây.” Tân Thẩm Chi ngoắc tay kêu hắn đi qua.
“Nhị sư phụ, đại sư tỷ của con……” Dịch Huyền điểm mũi chân, phi thân qua hỏi.
“Tiểu cô nương cũng đang tiến giai.” Tân Thẩm Chi vò mạnh đầu tóc vốn đã như tổ chim của mình, “Cốc Lương Thiên chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tầm mắt của Dịch Huyền dừng trên người Cốc Lương Thiên đang ở chỗ khác bên ngoài sân thi đấu, hắn đang chống đỡ thiên lôi, nhưng rõ ràng mây lôi kiếp trên đầu Diệp Tố như là đang ấp ủ một cái gì đó rất khủng khiếp.
Ánh mắt của mọi người đều đang tập trung nhìn Diệp Tố không chớp mắt, chỉ thấy được tài liệu đều đã được nàng luyện hóa xong, đã bắt đầu luyện chế ra pháp khí, đó là một cái bình miệng tròn cổ thắt, thân bình dài và tròn.
Diệp Tố vẫn đang chăm chú vẽ phù trận, thậm chỉ còn thêm cả pháp trận, chỉ cần là thứ nàng có thể nghĩ đến thì nàng đều cho lên bình.
Trong các tu sĩ vây xem có không ít luyện khí sư, đệ tử Trảm Kim Tông, đệ tử Phá Nguyên Môn, còn có Thiên Cơ Môn Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ đều có mặt.
Tất cả đều nhìn trợn mắt há mồm.
Chỉ có tông chủ của Trảm Kim Tông, Phá Nguyên Môn cùng các trưởng lão thầm có phán đoán.
Nhưng cơ hồ đều có cùng một suy nghĩ: Không thể nào.