Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 107
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:24:27
Lượt xem: 92
Vương Dương trở về chậm hơn một chút cũng nhìn thấy Thẩm Bác Quận - người đưa thư ấy, anh ta vội vàng quay đầu lại, nhìn nhìn bóng lưng, nói với Lý Hướng Bắc: "Thẩm Bác Quận sao lại trở thành người đưa thư rồi?”
Lý Hướng Bắc dùng ánh mắt nhìn Vương Dương một cái, lúc này Vương Dương mới ý thức được điều gì đó, sau khi nhìn trái nhìn phải một lượt thấy không có người thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Vương Dương nhỏ giọng nói thầm: "Công việc này của Thẩm Bác Quận thật tốt ha, đều lĩnh hai phần lương đó nhỉ? Không đúng, anh ấy vẫn còn có thể đi chợ đen để kiếm tiền nữa cơ." Vương Dương vừa lẩm bẩm vừa hâm mộ.
"Cậu thận trọng chút, đừng nói lỡ miệng." Lý Hướng Bắc dặn dò.
"Hi, cái này tôi còn có thể không biết hay sao chứ, đây không phải là trước mặt không có ai mới nói hai câu sao, cậu nói xem chú nhỏ nhà họ Thẩm nghĩ gì mà lại muốn ném người đến nơi này vậy." Bọn họ không có cách nào nên mới phải làm thanh niên trí thức, phải xuống nông thôn, nhưng nhà họ Thẩm chính là đã sớm thấy tình thế không tốt, đã an bài lối thoát cho hậu bối trước rồi, chính là không biết sao lại an bài cho Thẩm Bác Quận đến một nơi hẻo lánh như này.
Lý Hướng Bắc trầm mặc một hồi lâu, nghĩ nhà họ Vương chung quy có chút dấu hiệu lụn bại, đã có rất nhiều tin tức đều không nghe được, Vương Dương lại không nhạy cảm lắm, cũng không nghĩ tới cách mấy trăm km này chính là biên giới.
“Có lẽ cũng giống như chúng ta, trốn xa không sợ bị ảnh hưởng."
Vương Dương trong nháy mắt ủ rũ: "Dù sao thì so với chúng ta cũng mạnh hơn nhiều, cũng không biết khi nào chúng ta có thể trở về.”
DTV
Lý Hướng Bắc nhìn chằm chằm con đường nhỏ nông thôn đã không còn bóng người ấy, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã, chỉ là nhỏ hơn hai tuổi, vậy mà kỳ ngộ nhân sinh liền tụt lại phía sau một mảng lớn.
Chu Nam giúp Lâm Ngọc Trúc đem bưu kiện đặt trước sân sau, gật gật đầu với cô, rồi xoay người rời đi.
Lâm Ngọc Trúc vội vàng cảm ơn, sau đó cô phát hiện Triệu Hương Lan ôm chậu đến hậu viện hái rau, nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn chằm chằm bên này, chậc một tiếng, nợ hoa đào nha nợ hoa đào nha.
Vương Tiểu Mai nhìn cái bao lớn này ngứa ngáy khó nhịn, hai ba bước liền đi tới, hưng phấn nói: "Trong bưu kiện này của cô có cái gì vậy?”
Lâm Ngọc Trúc đẩy đẩy Vương Tiểu Mai: "Mau đi làm cơm của cô đi. Đừng ở lại làm tôi vướng bận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-107.html.]
Có bưu kiện lớn như vậy, sau này cô lấy ra chút gì cũng không tính là quá phận, tuy rằng cô cũng không biết cô sẽ lấy ra cái gì nữa.
Chờ sau khi rửa sạch vỏ lúa mì trên người, người cũng sảng khoái hơn rất nhiều, bưu kiện còn chưa kịp mở ra, Lâm Ngọc Trúc đã thắp đèn trước, rồi nấu cháo, cũng thuận tiện làm nóng hai cái bánh bao luôn.
Chờ làm xong những việc này Lâm Ngọc Trúc mới đi mở bưu kiện ra.
Mở bưu kiện ra, bên trong có một phong thư, Lâm Ngọc Trúc mở thư ra xem, vẫn là chị Cả Lâm viết cho cô.
Nói là mẹ Lâm cố ý làm cho cô một cái chăn dày, lại làm quần bông áo bông, mẹ Lâm còn đem chút bông còn lại ấy làm thành găng tay bông, giày bông là làm không được, để cho cô lên trấn mua một đôi làm sẵn, đừng luyến tiếc, chân con gái không thể chịu lạnh được, trong phong bì có phiếu vải, cẩn thận cả mất.
Chị cả Lâm còn mua chút len, cố ý dệt cho cô một chiếc quần len, sợi len không nhiều lắm, chờ đơn vị chị ấy có len thì chị ấy sẽ giành lấy một ít len dệt áo len cho cô, trong bưu kiện ngoại trừ những thứ này còn có chút quần áo cô từng mặc trong mùa đông, đều được gửi tới.
Mẹ Lâm cố ý dặn dò, bảo cô đem bưu kiện cẩn thận kiểm tra đối chiếu một lần, đừng đánh mất cái gì.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy cái này rất muốn nói: Cho dù bị mất cũng không tìm được.
Trong thư còn nói mẹ Lâm cố ý tích góp phiếu đường đỏ mua cho cô hai túi đường đỏ, mùa đông lạnh, không có việc gì lấy đường đỏ ngâm nước gừng uống, xua tan cái lạnh.
Đừng vì không thích mà không uống.
Lâm Ngọc Trúc:... Xem ra nguyên chủ cũng không thích uống nước đường đỏ như cô.
Sau đó chính là nói về tình huống trong nhà, hết thảy đều bình thường, có chút trắc trở chính là anh Cả Lâm lại một lần nữa xem mắt không thành công, lúc này không phải là anh ấy chướng mắt đối phương, mà là đối phương chê anh ấy lớn tuổi... Cảm thấy anh ấy tuổi này còn chưa cưới vợ nhất định là có bí mật gì đó không thể cho người khác biết.
Lâm Ngọc Trúc nở nụ cười, thật sự là phong thủy luân chuyển, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ghét bỏ tuổi tác lớn thì vì cái gì phải gặp mặt chứ, ngay từ đầu từ chối không phải là tốt rồi hay sao.