Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:44:09
Lượt xem: 66
Đợi đến khi Lâm Ngọc Trúc đi ra ngoài đường đứng trong chốc lát, rồi lại lặng lẽ trở về, đứng ngay góc tường thăm dò thì đúng là cô lại nhìn thấy mấy tên lưu manh về đến nơi vừa rồi.
Mấy tên côn đồ sẽ vô cùng đắc ý đi theo nói chuyện với Chương Trình.
Lâm Ngọc Trúc không dám đến quá gần, tuy không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Nhưng cô có hệ thống.
“Ký chú, cô phải bán hàng, cô không có đủ điểm cống hiến.”
Lâm Ngọc Trúc: …
Bán cây nông nghiệp, hệ thống mới phiên dịch.
Đúng như những gì Lâm Ngọc Trúc nghĩ, mấy người này đang kết nhóm diễn kịch cho cô xem.
Cô nghĩ thầm, lúc làm con gái, cô còn chưa xem được vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, còn làm đàn ông thì lại xem được vở thu phục đàn em.
Đúng là kế hoạch tốt.
Nghĩ đến đây cũng chỉ mới bắt đầu…
Cô nhớ lại, Lý Tự Lập rất kính trọng Chương Trình, Vương Tiểu Mai cũng vô cùng ngưỡng mộ anh ta.
Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, người này không phải kẻ tốt lành gì.
Không nên ở nơi này quá lâu, Lâm Ngọc Trúc xoay người đi.
Đến tiệm cơm Quốc Doanh, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đã ăn rồi.
Thật là người này còn thoải mái hơn người kia, còn ăn thịt kho tàu và cá chép nữa chứ.
Ăn xong, Vương Tiểu Mai đưa xe cho cô, nói: “Cô lái về trước đi, tôi đi cùng Hướng Vãn, lát nữa mới về.”
Lâm Ngọc Trúc thầm hừ lạnh, còn Hướng Vãn? Trông kìa, thân nhau biết bao nhiêu, chậc chậc chậc.
Nguy rồi, pháo hôi và nữ chính thân nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-244.html.]
Thử hỏi tác giả có đau lòng không?
Lâm Ngọc Trúc cưỡi xe đạp một mình, cô bắt đầu suy nghĩ về Chương Trình.
Anh ta chỉ đang lợi dụng Vương Tiểu Mai hay là vẫn có chút thật lòng, chỉ là định kết bạn thôi?
Trải qua mấy lần gặp mặt, cô không hiểu người này lắm, nhìn không ra anh ta có tình nghĩa đặc biệt gì đối với Vương Tiểu Mai.
Hơn nữa anh ta nhận cô làm đàn em với mục đích gì?
Là nguồn cung, hay là trở thành tay sai đắc lực của anh ta, hoặc là cả hai?
Nhà bác gái Trịnh đã rối như tơ vò, một nhân vật như Lý Tự Lập xuất hiện, tình cảm của thím Lâm đối với cô càng ngày càng sâu đậm. Lâm Ngọc Trúc nhìn khung cảnh trắng xóa ở phía trước, Mộc Đầu đã không còn thích hợp để xuất hiện nữa.
DTV
Những bông tuyết nhỏ chợt rơi xuống, đến khi cô đến thôn Thiện Thủy thì tuyết đã rơi như lông ngỗng, bay lả tả, trước mắt toàn là lông tơ.
Đến điểm thanh niên trí thức, Lâm Ngọc Trúc thấy có một người đàn ông khoác áo quân đội, tay cầm ba lô đứng trước cửa sân sau của các cô.
Hình như người nọ nghe thấy có tiếng động nên quay đầu lại, bông tuyết bay tán loạn rồi đậu trên mái tóc ngắn của anh, nghịch ngợm nhưng từng viên bông nhỏ. Cặp mắt sắc bén kia lúc nhìn cô thì lại khá ấm áp.
Lâm Ngọc Trúc thầm giật mình, giá trị nhan sắc của anh quá cao.
Lâm Ngọc Trúc dắt xe đến, cười hỏi: “Không phải anh Thẩm về nhà ăn tết sao? Sao lại đến đây rồi, là đến lấy xe?”
Thẩm Bác Quận nhìn xe đạp, sửng sốt. Quả nhiên vẫn là cô nhóc làm anh không thể đoán được mỗi khi mở miệng sẽ nói cái gì.
“Người nhà đi hết rồi, cho nên tôi quay lại.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, được rồi, nghe rất đáng thương.
“Không mời tôi vào trong ngồi sao?” Thẩm Bác Quận ôn hòa hỏi.
Lâm Ngọc Trúc thấy đối phương chỉ mặc áo khoác quân đội, chứ không có đeo găng tay, bàn tay đã đỏ hết cả lên thì liền vội vàng mời người vào nhà, để Thẩm Bác Quận ngồi trước, còn cô thì nhóm lửa.
Nhóm lửa xong, cô vào nhà thì thấy trên bàn có thêm hai cái áo khoác quân đội, còn có chút điểm tâm.
Lâm Ngọc Trúc chớp mắt hỏi: “Anh Thẩm đây là?”
Không phải là đưa cô đấy chứ? Cô nhận không nổi đâu.