Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:44:57
Lượt xem: 76
Dù sao hai ta cũng xem như là bạn làm ăn, làm buôn bán, mi đừng cứng nhắc như vậy! Nếu mi không muốn nhận hàng trả lại, vậy thế chấp thì sao? Ta đưa đồ vật đến chỗ mi để thế chấp, thế nào?”
Lâm Ngọc Trúc không thấy được vẻ mặt của hệ thống, không biết đối phương đang nghĩ gì.
Cô đợi mãi cũng không nghe được hệ thống đáp lại, vì thế lại hỏi: “Hệ thống, được hay không thì mi cũng phải nói một lời đi chứ!”
“Đã phản hồi, có thể tiến hành thế chấp, chỉ trả lại tám điểm cống hiến.”
“Có thể, có thể, đợi đến khi ta có tiền lại chuộc về.”
“… Được.”
Vì vậy, sau khi có điểm cống hiến, Lâm Ngọc Trúc mở giao diện các mặt hàng hóa trang ra, tìm kiếm.
Cô nhìn thấy một chiếc mũ trùm đầu giả da.
Ừm, trông có vẻ giống thật đấy, cũng không biết dùng thật thì sẽ thế nào.
Vì vậy, Lâm Ngọc Trúc lại bàn bạc với hệ thống: Có dịch vụ dùng thử, không hài lòng thì trả hàng không?
Hệ thống im lặng một lúc lâu.
Lâm Ngọc Trúc chỉ cho rằng nó đang trả lời.
Quả nhiên, chốc lát sau, hệ thống nói: “Cô có thể dùng thử, nhưng phải trả năm mươi điểm cống hiến. Nếu không đồng ý thì không thể trả hàng.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu. Mi là hệ thống, mi nói cũng đúng.
Tốn năm trăm điểm cống hiến, cô lấy mũ trùm đầu giả da ra, vừa nhìn thì thấy rất dọa người.
Lâm Ngọc Trúc tóm gọn đầu tóc lại rồi đội lên.
Cảnh tượng lập tức trở nên khủng bố.
Đại Béo và Ba Béo nhao nhao đi ra ngoài.
Các nhà khoa học ở Khải Tát Đại Lục cái gì cũng nghiên cứu được, đến cả thứ này cũng rất thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-247.html.]
Đến khi cô đội xong, nhìn người trong gương, đây là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường. Lâm Ngọc Trúc nhìn trái rồi nhìn phải, đến cả những nếp nhăn trên cổ cũng rất thật.
Cô sờ mặt, có thể nói xúc cảm quá chân thật.
Chậc chậc chậc, cô quyết định gọi người trong gương là Lão Dịch.
Cô lại nhìn hai tay mình, quá dễ lộ tẩy, cho nên cô lại vét hết số điểm cống hiến còn lại để mua đôi bao tay da nhân tạo.
Sau khi đeo vào thì cô thấy nó ôm sát vào tay mình một cách hoàn hảo.
Lúc này ai cũng gầy như da bọc xương, dáng người na ná như nhau, chênh lệch về chiều cao cũng không lớn như trong tưởng tượng.
Lâm Ngọc Trúc lại mua miếng độn giày, lót ở trong giày vải, đeo vào khiến cô cao lên được một chút, cô cũng chỉ có thể làm được đến như vậy.
Trên đời này lại có thêm một người đàn ông thành thật tên là lão Dịch.
Hôm sau, Lâm Ngọc Trúc dậy rất sớm, cô mặc áo khoác quân đội mà cô yêu thích rồi ra ngoài tụ họp.
DTV
Vương Tiểu Mai thì không như vậy, cô ta không nỡ mặc đồ mới.
Cho nên cô ta vẫn mặc chiếc áo bông cũ kia.
Ba người cùng ngồi trên một chiếc xe đạp. Bạn hỏi bọn họ ngồi như thế nào sao?
Dễ lắm, chỉ cần có lòng thì bốn người đều ngồi được.
Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn không tin vào trình độ lái xe của Lâm Ngọc Trúc, cuối cùng vẫn là Lý Hướng Vãn tự cưỡi. Vương Tiểu Mai có dáng người nhỏ nhắn nên ngồi ở phía trước, Lâm Ngọc Trúc ôm sọt của mấy người ngồi ở đằng sau.
Lúc này, mọi người trong thôn đều ở nhà, không ngủ thì làm việc nhà.
Ba người lắc lư một đường ra khỏi thôn, nếu không phải sợ người trong thôn nhìn thấy, Vương Tiểu Mai đã hét lên.
Lâm Ngọc Trúc thì bình tĩnh hơn nhiều, luôn luôn chuẩn bị sẵn tư thế nhảy xuống xe, đến thị trấn, cô mới phát hiện sau lưng cô là một lớp mồ hôi mỏng.
Trong khoảng thời gian này, cô đi theo mấy bác gái, ngoài bán hàng lấy tiền thì cô còn thu hoạch được rất nhiều tin tức. Cơ bản xem như là cô nghe ngóng được thông tin của toàn bộ những người trong các ngõ nhỏ, và của những nơi cô từng đi qua.
Nhà ai có người nào cần chú ý, nhà ai khá nghèo mua lương thực không nổi, các mẹ của nhà ai lắm mồm không thích hợp lui tới, Lâm Ngọc Trúc đều viết vào vở, thỉnh thoảng còn xem lại. Bởi vì cô sợ ngày nào đó mình không thể làm Mộc Đầu nữa, cô phải đổi hình tượng để tiếp tục.
Vốn dĩ cô cho rằng mình có thể kiên trì một năm, không ngờ lại linh nghiệm nhanh như vậy.