Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-10-08 21:55:55
Lượt xem: 103
Đối phương hỏi nhưng không được đáp lại, bèn thành thật tiếp tục soi về phía trước, đúng lúc soi vào một bóng người đang chạy về phía bọn họ.
Còn chưa kịp nhìn kĩ người đó là ai thì anh ta đã bị đối phương giành mất đèn pin trong tay, rồi soi qua bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh Trình, anh đến rồi, đã có người tới lấy đi một lượng lớn rồi, các anh đến muộn thế chắc là bị hụt rồi.”
Chương Trình không nhìn rõ bóng người, nghe giọng nói thì hẳn là Mộc Đầu, trầm mặc một lát rồi trầm giọng hỏi: “Còn có bao nhiêu.”
“Hai ngàn.”
Vẻ mặt Chương Trình căng lại, số hàng này dù có nói gì cũng phải hốt về tay.
“Nhưng cần chú ý cái gì.” Chương Trình muốn hỏi là khi gặp mặt đối phương để giao dịch cần phải chú ý những gì.
“Anh Trình, trong thư tôi cũng đã viết rồi, một đồng một cân, không mặc cả, lúc nãy có người muốn mặc cả giá liền trực tiếp bị mắng đi luôn. Người đó dẫn theo mấy anh em nữa tới để hỗ trợ, trong đám người đó...” Lâm Ngọc Trúc cảnh giác nhìn đám người phía sau, hạ giọng xuống cực thấp nói: “Bọn họ trực tiếp móc từ thắt lưng ra cái này.” Lâm Ngọc Trúc giơ tay ra làm thành bộ dáng b.ắ.n súng.
Bước chân của Chương Trình hơi sững lại, tuy nhiên rất nhanh chóng giấu đi, tiếp tục tiến về phía trước.
Lâm Ngọc Trúc cũng không biết tên này có tin hay không, vẫn cứ nhỏ giọng như trước nói dối: “Anh Trình, anh dẫn theo nhiều người vào đó như thế chắc chắn không được, bởi vì chuyện hồi nãy nên bọn họ chỉ cho tôi đưa người vào kiểm hàng, giao dịch do tôi cầm tiền đi trao đổi với bọn họ, anh xem...”
Đang nói chuyện thì trong rừng chợt có tiếng s.ú.n.g vang lên, pằng.
Ngay sau đó liền nghe thấy một giọng nói thô lỗ của đàn ông đang mắng mỏ: “Lão tam, cậu phát điên cái gì vậy, lão nhị, đốt cái pháo kép để che tiếng đi, đừng có dụ cảnh sát tới.”
Sau đó sâu trong rừng lại truyền đến một tiếng vù, bịch một cái, trên bầu trời đầy sao lóe lên một điểm sáng, phút chốc hóa tan thành làn khói.
Mấy tên côn đồ sau lưng Chương Trình đã không còn lòng dạ nào để nghe tiếng pháo trúc thứ hai nữa, tất cả đều hơi hiện lên cảm xúc lo lắng bất an.
Chương Trình vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày nói: “Tôi với cậu vào trong kiểm hàng.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, lúc này Ba Béo đã chuyển hết táo từ không gian ra ngoài, đặt trên đồng cỏ, còn cẩn thận phủ lên một lớp chăn bông.
Chương Trình dẫn theo mấy anh em nữa cùng Lâm Ngọc Trúc tiến vào trong rừng, tùy ý lấy ra một quả táo, dùng đèn pin cầm tay soi một hồi, thấy chất lượng không tồi, lúc này mới nói với Lâm Ngọc Trúc: “Cả hai ngàn cân tôi đều muốn, cậu thay tôi mang tiền qua đó đi, cẩn thận chút.”
Trong bóng tối, Chương Trình cũng không nhìn rõ sắc mặt của đối phương, chỉ nhìn thấy Mộc Đầu cầm lấy túi tiền đi vào bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-257.html.]
Tiểu đệ bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Anh, chúng ta có cần...”
Chương Trình lắc đầu, nhỏ giọng khàn khàn nói: “Đối phương có cái này, chúng ta vẫn không nên mạo hiểm thì hơn.”
Hai người còn đang nói gì đó, chợt nhìn thấy một thứ đồ tròn vo bay tới.
DTV
Một chàng trai trong số đó hét lên: “Không ổn, có lựu đạn.”
Chỉ thấy khói bay nghi ngút, mấy anh em ở bên ngoài không biết xảy ra chuyện gì cũng lục tục xông vào trong.
Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ chạy ra bên ngoài, bảo hệ thống kiểm tra một chút xem có con cá nào còn sót ngoài lưới không, tất cả đều đi vào hết rồi, sau khi đợi khói trong đó tan hết, Lâm Ngọc Trúc mới thong thả bước vào, nhìn lướt qua, người nằm rạp đầy đất.
Ừm, không tồi.
Sau khi tìm thấy Chương Trình, Lâm Ngọc Trúc tiến lên cho một đạp, hừ, lại còn diễn kịch với cô, rồi còn tìm người tới cướp cô, thật sự coi cô là đồ yếu ớt dễ bắt nạt sao.
Cô kêu hệ thống đem khuôn mặt của mấy tiểu đệ bên cạnh Chương Trình cho hết vào danh sách đen, để phòng cho sau này có khi dùng đến, Lâm Ngọc Trúc nhìn đám người đang nằm trên mặt đất.
Đã bán táo rồi thì phải bán triệt để đúng không.
Móc sạch túi của tất cả mọi người, đặc biệt là trên người Chương Trình, tên này đúng là mang theo không ít tiền, trên người anh ta còn có tận sáu trăm đồng, mấy tên khác toàn là vài đồng bạc lẻ tẻ, cũng gộp lại được hai ba trăm đồng. Lâm Ngọc Trúc hốt sạch vào túi của mình, kêu Ba Béo thu vào trong không gian, cả chăn cũng thu về không gian.
Rồi lại lấy thêm mấy trăm cân táo nữa ra ngoài.
Cô quả thật là một người làm ăn vô cùng chân chính.
Cô đã chuẩn bị giẫm lên xe nảy để rời đi rồi, nhưng ngẫm nghĩ vẫn thấy không cam tâm, lại chạy quay về bên cạnh Chương Trình cho thêm phát đạp nữa, miệng mắng mỏ: “Này thì bạo lực gia đình.”
Sau đó nhảy nhót tung tăng biến mất ở trong rừng rậm.
Không phải cô không muốn đi đường lớn, nhưng có dấu vết trên tuyết, cô đi còn phải tốn công che giấu nó, đạn khói chỉ có thể khiến đối phương hôn mê một lúc, nên Lâm Ngọc Trúc dứt khoát chọn đi đường núi.
Cái gọi là tôi có hệ thống tôi chẳng sợ ai, Lâm Ngọc Trúc ở trong núi diễn ra một màn hí sự về nhà gian khổ của Mộc Đầu...