Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-10-09 06:06:18
Lượt xem: 55
“Cô lợi dụng tôi.” Vương Tiểu Mai khẳng định chắc nịch nói.
Triệu Hương Lan nhàn nhàn đáp: “Rượu đã uống, thịt cũng ăn rồi, cô chiếm hết tiện nghi, giờ bị lợi dụng hai lần thì có làm sao? Chẳng phải cô bảo tôi đừng sợ cô ta sao?”
Vương Tiểu Mai tức giận nói: “Bảo cô phản kháng, chứ không phải bảo cô phá hủy sự trong sạch của cô ta.”
Triệu Hương Lan cười nhạo một tiếng, “Hà Viễn Phương muốn cưới vợ đến sắp phát điên rồi, không sống cùng một nhà, hiển nhiên có thể nói ra được mấy lời này, quả đúng là đứng nói chuyện thì không đau lưng[1].”
[1]Có ý nghĩa là phải nhìn từ góc độ của người khác, không nên đặt điều sau lưng, phải hiểu rõ thì mới được nói.
Người không vì mình trời tru đất diệt.
Trương Diễm Thu đã không hiểu rõ tình hình, còn ở đó dạy cô ta, cô ta ra ngoài trốn một chút thì làm sao.
“Người phá hủy sự trong sạch của cô ta lại không phải tôi, cô như vậy là trách nhầm tôi rồi.” Chính là cô ta có ý nghĩ gì cũng cần phải có người phối hợp đúng không.
Vương Tiểu Mai bị chặn họng nói không nên lời.
Liền nổi giận đùng đùng cách xa cô ta hai bước, bây giờ mới biết, lòng người có lúc sẽ hại người, mà Triệu Hương Lan chính là thứ có thể hại người.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết của Trương Diễm Thu nên thu hút không ít người dân trong thôn qua đây, trưởng thôn là một trong số đó, còn có mấy lãnh đạo của thôn nữa.
Đếm sơ qua, gần như cả nửa cái thôn đều qua đây, chuyện này coi như là hoàn toàn ầm ĩ lớn rồi.
Căn bản mọi nhà đều thắp đèn dầu hoặc dùng đèn pin cầm tay để qua đây, sân sau nhỏ nhoi ngay lập tức được đèn đuốc chiếu sáng.
Trưởng thôn nhìn rõ Trương Diễm Thu và tấm ván gỗ đóng đầy đinh dưới chân cô ta, hít một ngụm khí lạnh hỏi: “Thanh niên tri thức Trương cháu đang làm cái gì vậy?”
Trương Diễm Thu lặn lộn một thân đầy mồ hôi lạnh, bây giờ lạnh đến cả người phát run, giọng run lẩy bẩy nói: “Hà Viễn Phương quấy rối cháu, cháu chạy ra ngoài cầu cứu, không ngờ dẫm trúng ván gỗ trước cửa nhà Lâm Ngọc Trúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-272.html.]
Quấy rối?
Trưởng thôn suy nghĩ trong đầu một chút, ý nói là giở trò lưu manh?
Mấy ngày nay trong thôn không phải không có chuyện linh tinh nhảm nhí, Lý Đại Sơn không thừa nhận trước đây từng tới nơi ở của thanh niên trí thức.
Vậy thì buổi tối hai ngày trước người tới đây rốt cuộc là ai, nên kẻ tình nghi lớn nhất chính là người sống cùng nơi ở của thanh niên trí thức là Hà Viễn Phương mà thôi.
Nhưng nghĩ đến bộ dáng hiền lành ngây ngô thường ngày của Hà Viễn Phương, trong lòng mọi người lại bắt đầu đánh giá.
Cho nên mấy chuyện linh tinh nhảm nhí càng giống như suy đoán của mọi người, chẳng làm nên trò trống gì.
Lúc này trưởng thôn nhớ tới mấy câu chuyện tào lao đó, nhìn Hà Viễn Phương đang đứng bên cạnh một cái, trong lòng bắt đầu đánh giá.
Hà Viễn Phương cái khó ló cái khôn, không biết ở trong đầu đã nghĩ sẵn bao nhiêu lần rồi.
Bây giờ liền bày ra bộ dáng hoảng loạn, vừa thẹn vừa tức giận chỉ vào Trương Diễm Thu nói: “Rõ ràng là cô nói với tôi, trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy với thanh niên tri thức Lâm, muốn xin lỗi cô ấy, thuận tiện dẫn tôi cùng qua đó, nói chuyện hôn sự của chúng ta, muốn lấy lương thực tới đổi chút tiền, để dễ dàng lo cho hôn sự của chúng ta, hôm nay cô nói mấy lời này là có ý gì?”
Nói xong lại bày ra dáng vẻ hoài nghi cuộc đời.
Thôn dân nhìn xuống đất, thật đúng là có một túi lương thực đang nằm trên mặt đất, rơi vãi ra ngoài không ít bột mì.
Vốn dĩ thôn dân đang có suy nghĩ nghi ngờ phút chốc bị kéo trở lại mấy phần.
Trương Diễm Thu nhìn chằm chằm vào túi lương thực trên mặt đất, trừng mắt há mồm, anh ta chuyển nó qua đây từ lúc nào vậy.
Hà Viễn Phương âm trầm nhìn Trương Diễm Thu, đột nhiên giống như là bừng tỉnh đại ngộ, gầm lên: “Được thôi, tôi biết rồi, cô đây là muốn từ hôn? Ăn nhiều lương thực của tôi như vậy rồi, đền không nổi liền muốn hại tôi thành quỷ c.h.ế.t oan, sau đó cô dễ dàng phóng đãng với Triệu Kiến Thiết phải không?
DTV
Dứt lời liền nhìn về phía người ghi công điểm Triệu Kiến Thiết đang đứng trong đám người đứng xem náo nhiệt, ra vẻ như phải chịu một nỗi uất ức thật lớn, tức giận gào lên: “Hai ngày trước tôi đã nhìn thấy hai người lén la lén lút làm gì đó ở trong đống cỏ khô, tôi tiến lên hỏi, cô ta còn dối là không cẩn thận bị trẹo chân, tôi lúc đó đúng là bị mù mà, thế mà lại đi tin lời bọn họ.
Không ngờ được hôm nay hai người lại kết hợp bày mưu hãm hại tôi, nói mau, có phải mấy ngày trước nửa đêm cô dẫn người đi vào hay không? Bây giờ nghĩ lại, hai người chính là muốn vu oan giá họa cho tôi, hai người...hai người đây là muốn hại c.h.ế.t tôi.”