Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 277
Cập nhật lúc: 2024-10-09 06:07:32
Lượt xem: 62
Về sau câu chuyện này của thím Lý Tứ bị người dân trong thôn chê cười một đoạn thời gian.
Có người còn nói da mặt thím Lý Tứ mỏng lại rồi, thế mà còn biết ngại nữa cơ, toàn trốn ở trong nhà không dám ra ngoài đi dạo nữa.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ chắc mấy bà thím đã quên mất một điều, chân của thím Lý Tứ cũng bị kẹp mà.
Ở trong nhà khả năng chỉ là đơn thuần dưỡng thương mà thôi.
Đêm nay mọi người đều ngủ một giấc vô cùng ngon.
Ngoại trừ Vương Tiểu Mai nằm trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu cũng không tài nào ngủ nổi...
Buổi sáng thức dậy, kéo rèm cửa ra nhìn, bên ngoài đang có tuyết rơi lất phất.
Lâm Ngọc Trúc mặc đồ xong xuôi, chuẩn bị ra khỏi phòng để quét tuyết ở trước cửa.
Mở cửa ra, tùy tiện liếc một cái liền nhìn thấy Thẩm Bác Quận đang đứng thẳng tắp ở cổng sân sau.
Vốn dĩ mang bộ dáng nghiêm túc mạnh mẽ, nhưng khi nghe thấy tiếng vang quay đầu lại trông thấy người ấy, thần sắc lập tức trở nên dịu dàng.
DTV
Lâm Ngọc Trúc khẽ nuốt nước miếng, thẳng thắn mà nói, không phải chưa từng nhìn thấy trai đẹp, nhưng mà người từ tận đáy lòng thì thật sự là người đầu tiên.
Lặng lẽ thở ra một hơi, thực sắc tính dã[1], bình tĩnh, bình tĩnh.
[1]Thành ngữ ý chỉ thực: ăn uống và sắc: chuyện nam nữ là bản tính của con người.
Cô híp mắt cười cầm lấy chìa khóa đi mở cổng sau, giọng lanh lảnh nói: “Anh Thẩm, sao anh lại tới đây, mỗi một mình anh tới sao?”
Nói xong lúc mở cửa còn cố ý nhìn một chút, anh Bàn Tử thế mà không đến cùng.
Lâm Ngọc Trúc không biết Thẩm Bác Quận đã đến đây được một đoạn thời gian, sau khi biết chuyện thôn Thiện Thủy bắt lưu manh liền vội vội vàng vàng tới đây, mặc dù khi biết tin thì sự việc đã trôi qua rồi.
Nhưng anh vẫn muốn đến để nhìn cô một cái.
Xem cô có thật sự an toàn không có chuyện gì hay không...
Anh nghĩ một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, chứng kiến loại chuyện này chắc hẳn là sẽ sợ hãi.
Sau đó lại có chút không chắc chắn lắm, có lẽ… qua một buổi tối rồi có thể đã không còn sợ nữa.
Cơ mà lòng muốn đi thăm cô vẫn không dừng lại.
Nghĩ đến cô một cô gái cô đơn sống ở nơi đất khách quê người, càng cần phải được bảo vệ.
Lồng n.g.ự.c anh sôi trào cảm giác thôi thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-277.html.]
Thế nhưng, tương lai còn chưa chắc chắn.
Cảm giác thôi thúc qua rồi thì sao?
Dẫn theo cô gái nhỏ trở về Kinh Đô, khi có anh bảo vệ thì ở trước mặt anh sẽ không có ai dám nói gì, nhưng những lúc không có anh ở bên cạnh thì sao.
Để cô liều lĩnh đi cùng anh, chịu đựng ánh mắt dị nghị của người khác, phải âm thầm chịu đựng tủi thân, làm sao anh có thể chấp nhận được.
Miệng lưỡi của một số người sắc bén như d.a.o làm tổn thương người khác, không phải là anh chưa từng thấy...
Nghĩ đến đây chợt bật cười, anh nghĩ nhiều như vậy cùng lắm chỉ là mình anh đơn phương ảo tưởng mà thôi.
Anh không nỡ khiến cô tủi thân, cô nhóc đó có lẽ cũng sẽ không để cho bản thân mình phải tới nông nỗi như vậy.
Đến khi tới nơi ở của thanh niên trí thức, nhìn sân sau đang khóa, anh khẽ cười một tiếng rồi lại thở dài một hơi.
Thế mà lại hoảng loạn tới vậy.
Sự thôi thúc không màng mọi thứ đó vẫn còn lâm râm tồn tại, chỉ là bị anh một mực áp chế lại.
Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy người bên ngoài hình như đã đứng đó được một lúc lâu, trên vai đều đã đọng một tầng tuyết.
Cô vội vàng mời người vào nhà cho ấm áp một chút.
Thẩm Bác Quận vội vàng hồi phục lại thần trí nói: “Nghe xong chuyện tối hôm qua của các cô, hôm nay muốn tới xem sao, cô… không sao chứ?”
Lâm Ngọc Trúc tim đập thình thịch, có phải anh...
Kìm nén sự nghi ngờ trong lòng lại, nghĩ không nên quá tự luyến, mặc dù cô biết mình xinh đẹp, nhưng đồng chí lão Thẩm có vẻ không giống như người có thể bị sắc đẹp mê hoặc.
Sau đó liền bắt đầu phân tích mục đích đến đây của đối phương, nghĩ đến cô cũng không làm ra chuyện gì hổ thẹn.
Sợ cái gì...
Thế là cười ha ha nói: “Thực ra, chuyện là, tôi chỉ là làm món đồ thủ công đơn giản muốn dùng nó để phòng thân, không ngờ… lại bị liên lụy.”
Cô tuyệt đối không có ý hại người, đúng, tuyệt đối không có ý đó.
Hoàn toàn là phòng vệ chính đáng.
Thẩm Bác Quận tâm tư có hơi hỗn loạn, nên không chú ý tới chút tâm tư của Lâm Ngọc Trúc.
Anh đột nhiên hỏi: “Trí thức Lâm sang năm bao nhiêu tuổi?” hỏi xong liền cảm thấy chính mình thật đường đột.
Bỗng chốc thấy có hơi ngượng ngùng.