Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:19:29
Lượt xem: 42
Người ta thường nói "quan tâm tắc loạn", Lâm Ngọc Trúc và Lý Bàn Tử đang thất thần lo lắng cho Vương Tiểu Mai thì Thẩm Bác Quận là người đầu tiên phản ứng lại, đạp Lý Bàn Tử một cái, nói một cách không hài lòng: "Mau đưa đi bệnh viện đi!"
Lý Bàn Tử vừa nghe anh nói vậy mới kịp phản ứng, khuôn mặt tái mét, hết sức luống cuống mà bế Vương Tiểu Mai lên.
Đã đi được hai bước rồi mới nghĩ ra là đi bộ nào có nhanh được bằng lái xe.
Ôm Vương Tiểu Mai đặt lên xà đơn trước mặt, sau đó đôi chân mập mạp gạt chân chống xe đạp, đạp lên bàn đạp, phi nhanh như bay.
Thẩm Bác Quận cũng vội vàng về nhà đẩy xe đạp ra, nhìn Lâm Ngọc Trúc rồi nói: "Cô ngồi phía sau đi!"
Lâm Ngọc Trúc nghĩ anh đã có đối tượng, làm như vậy không được hay lắm, lại lo lắng cho Vương Tiểu Mai nên vội vàng nói: "Hay là để tôi lái xe của anh Bàn Tử vậy!"
Xe mà Lý Bàn Tử đang đi là xe đạp bọn họ mượn của Lý Hướng Vãn.
Bàn tay đang nắm lấy tay lái xe đạp của Thẩm Bác Quận lập tức nắm chặt lại, nói thật: "Tôi không có chìa khóa."
Thôi được rồi, Lâm Ngọc Trúc đang định thỏa hiệp, phía Vương Tiểu Mai quan trọng hơn.
Lời còn chưa nói ra đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của đối phương: "Cô đi xe của tôi đi, tôi đi bộ tới bệnh viện cũng được."
Lâm Ngọc Trúc sững sờ, vội nói cảm ơn, sau đó nhận lấy xe đạp từ trong tay của Thẩm Bác Quận, vung ống tay áo đi mất, không ở lại thêm một khắc nào.
Thẩm Bác Quận nhìn Lâm Ngọc Trúc đi ngày càng xa, rất lâu không biết nói gì.
Suốt dọc đường đi anh đều nhíu chặt hàng lông mày dài mà trầm tư.
Anh đã chọc tới cô nhóc kia chỗ nào chứ?
Đợi Lâm Ngọc Trúc đạp xe tới bệnh viện, Bàn Tử đang ở trong đại sảnh nộp viện phí.
Lâm Ngọc Trúc tiến lên hỏi thăm tình hình.
Bàn Tử thở hổn hển đáp: "Chắc là ăn nhầm phải nấm độc, hiện giờ đang được cấp cứu." Nói xong, trong mắt anh ta tràn đầy tự trách.
Nhưng lúc này không phải là lúc để tự trách và đổ lỗi.
Mọi chuyện đợi cứu được người rồi hẵng nói.
Đến khi Thẩm Bác Quận đến nơi thì Lâm Ngọc Trúc và Lý Bàn Tử đều đang ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.
Vương Tiểu Mai cũng đã vào được một lúc, mỗi giây mỗi phút trôi qua, Lâm Ngọc Trúc và Lý Bàn Tử lại càng thêm phập phồng lo sợ.
Ban đầu họ vẫn không cảm thấy gì, nghĩ rằng chắc chắn có thể cứu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-292.html.]
Nhưng đợi lâu dần, họ bắt đầu dễ suy nghĩ lung tung.
Lâm Ngọc Trúc nghĩ đến khi Vương Tiểu Mai ra ngoài chắc sẽ không bị trùm một tấm vải trắng đó chứ.
Điều này dọa người biết bao.
Sau này buổi tối còn phải đề phòng cô ta gõ cửa.
Sớm biết thế này cô đã không tác hợp cho cô ta và Lý Bàn Tử rồi...
Nghĩ đến sau này miệng cô đã mếu máo, đôi mắt cũng ướt sũng.
Thẩm Bác Quận há miệng định an ủi cô vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì, nói gì hình như cũng không thích hợp.
Lý Bàn Tử ngồi chồm hỗm ở bên tường, vẻ mặt ủ rũ.
Mình mới chỉ chịu khó hái nấm một lần mà...
Nhớ đến bản thân còn gắng sức bảo người ta ăn, càng nghĩ càng thấy tự trách, giơ tay tự tát cho mình một cái.
Trong hành lang vang lên tiếng tát cực kỳ giòn giã.
Đúng lúc này thì cửa mở, Vương Tiểu Mai được đẩy ra ngoài.
May là thứ trùm lên người cô ta là một chiếc chăn trắng chứ không phải là tấm vải trắng...
DTV
Lâm Ngọc Trúc vừa khóc vừa cười chạy tới đón người.
Lúc này Vương Tiểu Mai đã tỉnh táo hơn một chút, bờ môi tái nhợt, khí sắc ủ rũ, thấy Lâm Ngọc Trúc đi tới vội vàng túm lấy cô, nói một cách thảm thiết: "Tôi chịu khổ lớn rồi."
Sau đó nhỏ giọng cằn nhằn, bởi vì cô ta lúc này quá suy yếu nên Lâm Ngọc Trúc cũng không nghe được rõ lắm thì người đã ngủ thiếp đi rồi.
Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, nếu như không yên tâm thì hãy ở lại bệnh viện quan sát một đêm.
Nếu quay về thôn mà xảy ra vấn đề gì lại lên thị trấn, chẳng phải là dày vò lắm sao.
Lý Bàn Tử vội vàng nói: "Tiểu Lâm, nếu không thì cô ở cùng Tiểu Mai một đêm đi, tôi cũng qua bảo vệ an toàn cho hai người, phát sinh chi phí gì tôi chịu hết."
Lâm Ngọc Trúc trông thấy sắc mặt dè dặt của Lý Bàn Tử thì gật đầu.
Vì thế Bàn Tử lại đi làm thủ tục nhập viện.
Đến khi Vương Tiểu Mai lại tỉnh lại thì trời đã tối thật rồi.