Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 335
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:32:59
Lượt xem: 61
Vương Thiên Tường nghe kiểu gì cũng thấy đối phương đang chế giễu ông ta.
Cho nên ông ta bắt máy trong tâm trạng không mấy vui vẻ.
“Thường Bình, có chuyện gì không con?” Vương Thiên Tường hy vọng con trai chỉ nói nhớ nhà, cho nên mới gọi điện hỏi thăm một chút.
“Cha, cha chọc phải ai sao? Năm nay văn kiện thăng bậc quân hàm của con sắp được phê duyệt thì hôm nay lãnh đạo chợt bảo rằng không qua vòng kiểm tra chính trị, nói con về hỏi xem mọi người đã làm chuyện gì rồi.”
“Cha, sao lại thế này?”
“Nếu lần này không thăng bậc quân hàm thành công, nói không chừng năm nay con phải xuất ngũ trở về chuyển nghề. Cha đã đắc tội với ai vậy?”
Vương Thiên Tường nghe giọng nói kìm nén sự gấp gáp ở đầu dây bên kia.
Ông ta lại cảm thấy trước mắt tối đen, lại ngất thêm lần nữa.
Đầu dây bên kia chỉ nghe được một tiếng “phịch”.
Làm Vương Thường Bình sửng sốt, sau đó anh ta lo lắng gọi: “Cha? Cha… Cha không sao chứ?”
Trưởng thôn sững sờ nhìn Vương Thiên Tường ngất đi, cũng ngơ ngác.
DTV
Ông ta tiến lên định nâng người dậy thì phát hiện đối phương nặng c.h.ế.t đi được, đỡ không nổi.
Trong phòng này chỉ có một mình ông ta.
Trưởng thôn có chút mệt mỏi, đầu bên kia vẫn còn có tiếng la.
Trưởng thôn lại đặt Vương Thiên Tường lên nền nhà, nghe máy: “Thường Bình này, cha của cháu ngất rồi, nếu cháu có việc gì thì chờ ông ta khỏe lại rồi gọi.”
“Bác Triệu, cha của cháu không sao chứ?”
“À, không sao, cháu yên tâm, có bác ở đây thì chắc chắn cha cháu sẽ không sao hết, bác cúp máy đây.”
Trưởng thôn chưa kịp cúp máy thì anh ta lại nói: “Bác Triệu, cháu còn có một chuyện.”
Trưởng thôn nhìn chằm chằm Vương Thiên Tường đang nằm trên mặt đất, cảm thấy không nỡ. Ông ta thở dại, lại đặt điện thoại lên tai, nói: “Có chuyện gì không cháu? Cháu nói nhanh lên, cha của cháu còn nằm trên mặt đất kìa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-335.html.]
Anh ta im lặng một lúc.
“Bác Triệu, có phải nhà cháu xảy ra chuyện gì không?”
Trưởng thôn vừa nhìn Vương Thiên Tường ngất trên mặt đất vừa nói: “Thôn muốn xây trường tiểu học nên đã tổ chức thi cử, không biết cha của cháu nghĩ gì mà lại đưa đề thi cho các thanh niên họ Vương. Cháu nói xem, nhiều người biết đáp án như vậy thì mấy ai không muốn giành vị trí đứng đầu để trúng tuyển?
Thế nên bọn họ liền đạt được điểm tối đa.
Việc này đến tai công xã. Mẹ của cháu lại dẫn thím và vợ cháu đến đánh người tố cáo. Cho nên cha của cháu mất chức đại đội trưởng rồi.”
“Thường Bình, bác Triệu cũng không muốn làm đại đội trưởng. Công việc này không dễ làm chút nào, mỗi năm vừa đắc tội người khác vừa không được cám ơn. Mệt c.h.ế.t đi sống lại, ai bằng lòng làm chứ?”
“Hôm nay lãnh đạo công xã cứ khăng khăng muốn bác làm đại đội trưởng, người ta là lãnh đạo, bác không từ chối được.”
“Sau này cháu khuyên cha mình giúp bác Triệu, đừng bởi vì chức đại đội trưởng mà xem nhau như người xa lạ.”
Trưởng thôn đã mở miệng thì không khép lại được, tất nhiên ông ta cũng quên mất còn có người đang nằm trên mặt đất.
Mà hình như con ruột của Vương Thiên Tường cũng quên mất cha mình, vội vàng ngắt lời trưởng thôn, nhẹ nhàng thử dò xét: “Bác Triệu, người tố cáo cha cháu có địa vị gì sao?”
Trưởng thôn tặc lưỡi một chút rồi nói: “Còn chưa xác định có phải là người ta tố cáo không. Dù sao người mà cha cháu nghi ngờ là con gái, cháu không quen người này, là thanh niên trí thức mới đến, khá xinh, có một nam thanh niên trí thức mới đến rất thích.”
“Nghe nói người nhà của nam thanh niên trí thức này làm bộ đội. Sao? Bên phía cháu…” Lúc này trưởng thôn mới nhận ra, có lẽ Vương Thường Bình xảy ra chuyện gì đó ở trong quân đội.
Thảo nào nó lại gọi điện đến, chao ôi, nhà Lý Hướng Bắc đúng là có bản lĩnh thật.
Nghĩ vậy, cả người trưởng thôn run lên, nhớ đến chuyện cháu trai ông ta từng làm lúc trước, thật là tìm đường chết.
Cũng may trước đây ông ta không làm điều xấu, nếu không có lẽ người nằm trên mặt đất lúc này là ông ta.
Nghĩ như vậy, trưởng thôn sửng sốt một chút, ôi, Vương Thiên Tường đã nằm ở đó được một lúc rồi.
Trưởng thôn vội vàng nói: “Thường Bình này, không nói nữa, cha của cháu còn nằm trên mặt đất đấy.”
Vương Thiên Tường đang dần tỉnh lại…
Ông ta suýt thì lại ngất đi vì tức.