Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 429

Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:14:19
Lượt xem: 27

Lý Bàn Tử mang theo gương mặt như bị táo bón quay về nhà, cũng chẳng có ý định sẽ sửa.

Dứt khoát dùng đôi chân mập mạp chạy tới Thôn Thiện Thủy.

Một tên mập, chạy trên đường, nói sao đây nhỉ, trong rất buồn cười...

Mà bên này Vương Tiểu Mai cắn răng nghiến lợi nói: "Vốn dĩ tôi còn tưởng Lý Hồng Quân anh ta khác với Vương Gia Bảo, không ngờ đều là loại người như nhau.

Trêu đùa tôi. . . Trêu đùa tôi..."

Vương Tiểu Mai đột nhiên chán chường dựa vào ghế không muốn nói chuyện.

Cô nói xem, một tên mập mà thôi, có gì đáng để thích chứ.

Chẳng phải chỉ đối xử với cô ta hơi tốt một chút thôi sao, chẳng phải chỉ dễ thương một chút thôi sao, chẳng phải chỉ nhìn là thấy vui mắt một chút thôi sao.

Hừ, người như vậy rất khó tìm.

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn cũng không biết trong ngày hôm nay đây là lần thứ mấy các cô dùng ánh mắt để nói chuyện rồi.

Hai người đều cạn lời.

Lý Hướng Vãn: Hơi đói rồi, muốn ăn cơm.

DTV

Lâm Ngọc Trúc: Hay là chúng ta rút đi, để cô ta âm thầm đau buồn một lúc?

Lý Hướng Vãn tán thành gật đầu.

Hai người đứng dậy, chuẩn bị chuồn.

Vương Tiểu Mai rầu rĩ nói: "Các cô đi làm gì thế."

Lý Hướng Vãn...

"Đói bụng rồi."

Lâm Ngọc Trúc: "Cô cứ ngồi đây buồn rầu một lúc đi, chúng tôi đi ăn cơm trước."

Vương Tiểu Mai đột nhiên đứng lên, hừ lạnh nói: "Đi, đi nấu cơm, bọn họ còn chưa đủ quan trọng để khiến tôi ăn cơm không ngon đâu."

Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn...

Lý Hướng Vãn thì thầm với Lâm Ngọc Trúc: "Tôi đã nói cài gì ấy nhỉ, không phải người một nhà, không bước vào cùng một cửa."

Lâm Ngọc Trúc? ? ? ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-429.html.]

Câu này liên quan gì tới việc đi chung?

Lý Hướng Vãn lắc đầu, mở cửa, ngẩng đầu một cái, liền một người đang đứng ở cửa.

Cô nhìn mà sửng sốt, người này lạ mặt, không biết.

Lâm Ngọc Trúc theo sát phía sau nhìn người này cũng thấy không quen.

Tuy người đàn ông này hơi đen, nhưng mày rậm mũi cao, cao gầy, nhìn vào rất có cảm giác anh trai nhà bên.

Nói như thế nào đây nhỉ, đẹp trai hơn mấy đứa nhóc trong thôn.

Lâm Ngọc Trúc nhìn Vương Tiểu Mai ở phía sau.

Vương Tiểu Mai còn bực vì hai người này không đi ra mà đứng ở cửa làm cái gì, đợi Lâm Ngọc Trúc nhìn về phía cô ta, liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhón chân lên nhìn thấy người đàn ông, tim đập bịch bịch, cau mày, mất hứng nghĩ, Vương Gia Bảo tới đây làm gì.

Trong số bốn người thì có hai người ngoài cuộc, Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đi về phòng của Lý Hướng Vãn.

Lúc mở khóa cửa, hai người bèn nghe thấy Vương Tiểu Mai không vui nói: "Anh tới nhà tôi làm cái gì, để người ta nhìn thấy thì sẽ nói tôi thế nào."

Đây chẳng phải là đang hại cô ta sao.

Hôm nay là ngày nghỉ, đúng lúc Vương Gia Bảo nhàn rỗi, muốn về nhà thăm vợ và con, còn cha mẹ của anh ta nữa.

Nhưng vừa vào cửa đã nghe thấy vợ và mẹ đang cãi nhau trong nhà, cha anh ta ở trong sân, buồn rầu ngồi đó.

Tới lúc vào cửa, bà Vương giống như tìm thấy một người đáng tin cậy, kéo tay anh ta rồi khóc, còn nói mình mệnh khổ, ngày nào cũng giúp đỡ chăm sóc cháu, còn phải nhìn sắc mặt của con dâu.

Lưu Nga tức giận tới mức thở không ra hơi, sắc mặt dữ tợn dọa người, hung dữ mắng bà Vương là đang trợn mắt nói dối, có ý đồ xấu.

Vương Gia Bảo nghe Lưu Nga nói mẹ mình như vậy, tức giận trỉ trích mấy câu.

Lưu Nga cười nhạt nhìn anh ta, sau đó chỉ tay vào mẹ con hai người, giễu cợt nói : "Nhà mấy người chẳng có thứ gì tốt, giẫm đạp nhà chúng tôi để leo lên, dùng xong rồi thì bắt đầu trở mặt.

Các người sẽ sống không được tốt đâu.

Vương Gia Bảo nhìn Lưu Nga đang đỏ hết cả hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa bọn họ, dáng vẻ rất căm hận.

Trong lòng lập tức run rẩy.

Không biết tại sao Lưu Nga lại biến thành dáng vẻ này.

Trong nhà truyền đến tiếng trẻ con khóc.

Cả căn nhà, trải qua đợt cãi nhau mà rối tung hết cả lên.

Loading...