Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 438
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:17:31
Lượt xem: 56
Một câu muốn ly hôn của Lưu Nga khiến bà Vương đã ngất đi lập tức tỉnh lại.
Thật ra vẫn còn hơi ngờ ngợ.
Nhìn thấy Lưu Nga oán hận nhìn bọn họ, trong mắt toàn là hận thù.
Bà Vương hoảng hốt hỏi Vương Gia Bảo, "Vợ con vừa nói gì đấy? Muốn ly hôn?"
Thời đại này, khó nhất chính là ly hôn.
Không phải là mọi người không có dũng khí ly hôn.
Bà Vương hà khắc với con dâu như vậy một phần là ghen tị con dâu có gia thế tốt, lại biết kiếm tiền, luôn cảm thấy con trai mình bị ép bức.
Trong lòng lại tức giận việc nhà họ Lưu bắt con trai ở rể hai năm, có thái độ coi thường nhà bọn họ.
Cho nên mới nổi lên tâm tư trả thù.
Nói trắng ra là chỉ vì muốn phát tiết hết nỗi căm tức lên người Lưu Nga.
Một nguyên nhất khác đó là, bà ta chưa từng nghĩ tới việc Lưu Nga sẽ ly hôn, trong suy nghĩ của bà ta, muốn chèn ép con dâu thế nào mà chẳng được.
Chỉ cần con trai nghe lời của bà ta, vậy cô con dâu này vẫn sẽ bị chèn ép.
Hôm nay nghe thấy Lưu Nga nói muốn ly hôn, quả thực giống như nghe thấy một chuyện rất buồn cười.
Lúc Vương Gia Bảo còn đang không biết làm sao, bà Vương đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng vàng khè, nói: "Muốn ly hôn, mơ đi, nhà chúng tôi không đồng ý, cô không ly hôn được đâu.”
Lưu Nga nhìn bộ dạng vô lại của bà Vương, nghiến răng nghiến lợi.
"Vương Gia Bảo, nếu như anh còn chút lương tâm thì hãy đứng ra như một người đàn ông, đừng có trốn sau mẹ anh ra vẻ đáng thương nữa."
Vương Gia Bảo lại cúi gằm mặt, không nói lời nào.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-438.html.]
Vẻ mặt đau buồn trốn sau lưng bà Vương.
Bà Vương hếch mặt lên, hùng hùng hổ hổ nói: "Ai lại đi nói xấu chồng của mình như cô, cô mau nhìn mình đi, mất mặt quá, còn không mau về nhà."
Đây cũng không phải ngày đầu tiên Lưu Nga biết mẹ chồng mình là loại người gì.
Nói với bà già này thêm một câu cũng vô ích.
Lưu Nga quay sang khóc lóc kể lể với trưởng thôn: "Trưởng thôn, tôi thật sự không thể tiếp tục sống thế này, cả nhà họ đều là sài lang hổ báo, ăn tươi nuốt sống. Nếu như không phải do con trai tôi chống đỡ, tôi đã có lòng muốn c.h.ế.t rồi. Ông nhìn thử đi, người thân thế này có thể dạy dỗ nó thành người được sao. Vương Gia Bảo chính là ví dụ điển hình. Ông nhìn thử anh ta là hạng người nào, hãm hại đồng chí Tiểu Mai một lần còn chưa đủ, còn muốn liên thử với mẹ để lừa người ta thêm lần nữa. Nếu như không phải hôm nay bị vạch trần, tôi cũng không biết bọn họ là loại người như thế. Uổng cho cha tôi còn cho rằng nhà họ Vương bọn họ là người tốt. Trước đây đã nói là ở rể, con sinh ra sẽ theo họ nhà chúng tôi. Nhưng bọn họ nhân lúc tôi còn đang ở cữ, cứ thế đổi thành họ Vương. Trưởng thôn, thế này thì sao cha tôi nhắm mắt nổi. Tôi không muốn sau này con mình cũng trở thành loại người bội bạc, gian xảo vô lại như thế. Ông hãy giúp đỡ hai mẹ con tôi với, giúp chúng tôi thoát khỏi hố lửa này."
Lưu Nga nói lời này xong, các bác các thím ở đây đều hơi xúc động.
Nhưng vừa nghĩ tới ly hôn, tám phần mười người ở đây không đồng ý.
Có thím còn khuyên: "Cô giáo Lưu, cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ, chuyện ly hôn không thể mang ra đùa giỡn được đâu."
"Đúng vậy, cô nói cô còn phải đi làm, ly hôn rồi ai trông con giúp cô, ít nhiều gì mẹ chồng cũng có thể chăm con giúp cô, hay là cô..."
"Đúng đấy, cả nhà ngồi xuống nói cho rõ ràng, đừng kích động."
Lần này thôn trưởng cũng khó xử, có câu, thà phá mười tháp chùa cũng không phá một cọc hôn nhân.
Con dâu nhà ông ta cũng như vậy mà vợ chưa từng có ý sẽ ly hôn.
Thôn trưởng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
Bà Vương vừa nhìn thấy mọi người đều đứng về phía mình nên rất đắc ý.
Lưu Nga nhìn mọi người ở đây, cắn răng một cái, quỳ xuống, khóc không thành tiếng nói: "Mọi người, nhà họ Vương bọn họ lừa tôi vào cửa, thấy nhà mẹ đẻ của tôi không còn ai nên mặc sức chèn ép. Công việc của cha tôi đã đưa cho Vương Gia Bảo rồi, nhà của tôi cũng để cho bọn họ ở, tiền tôi kiếm được cũng rơi vào tay bọn họ hết rồi. Như vậy còn chưa đủ, bọn họ đối xử với tôi không đánh thì mắng. Tôi thật sự không chịu nổi nữa, nếu như sau này con trai tôi cũng biến thành kiểu người thế này. Vậy thì chi bằng bây giờ để tôi đập đầu c.h.ế.t đi cho rồi."
Nói xong, mạnh mẽ ngẩng đầu, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mứt nhìn chằm chằm bức tường rồi lao tới.
Lâm Ngọc Trúc...
Hướng đụng phải chính là tường nhà cô.