Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 476
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:48:01
Lượt xem: 56
Chỉ thấy Thẩm Bác Quận nghiêm túc ngồi ở trên xe, thần sắc nhàn nhạt nói: “Bàn Tử bảo tôi đặc biệt tới đây hộ tống các cô trở về trường học.”
Lý Hướng Vãn ngoảnh đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Vương Tiểu Mai còn đang ngơ ngác, nghĩ vẫn là anh Bàn Tử nhà cô ta cẩn thận.
Sau khi nhóm người lên đường, Lâm Ngọc Trúc ngồi ở trên xe đạp của Vương Tiểu Mai, nhìn Thẩm Bác Quận đang ở phía sau không xa, cười ngọt ngào.
Trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết khi nào cô mới có thể quang minh chính đại ngồi ở phía sau Thẩm Bác Quận.
Hoặc là, cô chở lão Thẩm cũng không phải không được.
DTV
Nhìn xem lão Thẩm nhà cô, đi xe đạp tôi cũng đẹp trai như vậy.
Nhìn nét mặt vui cười của Lâm Ngọc Trúc, Thẩm Bác Quận cũng cười lại một cái.
Lâm Ngọc Trúc ôm n.g.ự.c rồi làm ra một động tác kì quái.
Thẩm Bác Quận xém chút nữa không nắm vững tay lái.
Xe lung lay một chút rồi lại ổn định.
Lâm Ngọc Trúc cười càng thêm xán lạn hơn.
Tâm trạng tốt đến bay lên ~
Thẩm Bác Quận dường như lại thấy được một mặt khác của cô bé nhà mình.
Mà lúc này tại nhà họ Hàn.
Bởi vì buổi sáng Hàn Mạn Mạn dạy hai tiết cuối, thế là ngang nhiên đến muộn.
Lúc này còn đang ở nhà chậm rì rì húp cháo.
Rề rề rà rà, không có chút dáng vẻ vội vàng nào.
Mẹ Hàn không nhìn nổi cô ta rề rà như vậy, mở miệng nói: “Ăn nhanh lên, đi muộn rồi thì để cho hiệu trưởng của các con thấy như thế nào.” Đứa nhỏ này là do bọn họ chiều hư rồi.
Hàn Mạn Mạn ồ một tiếng, vẫn cứ làm theo ý mình.
Mẹ Hàn tức giận đến trừng cô ta.
Cha Hàn thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Chờ cha Hàn và mẹ Hàn cơm nước xong, cũng không quan tâm con gái nhà mình nữa, lần lượt đứng dậy mặc áo khoác, ra cửa đi làm.
Hàn Mạn Mạn thấy cha mẹ đã ra khỏi nhà, bê bát chạy đến bên cửa sổ thám thính, xem hai người thật sự ra khỏi sân hay chưa.
Lúc này mới vội vàng ăn hết cháo trong bát, sau đó vào phòng bếp.
Tối hôm qua, Hàn mẫu hấp một nồi mà thầu lớn trắng trẻo mập mạp, vừa to vừa tròn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-476.html.]
Hàn Mạn Mạn không khỏi nổi lên tâm tư, nhân lúc cha Hàn mẹ Hàn đi làm, trực tiếp một lưới tóm gọn.
Cất tất cả vào trong một cái túi vải.
Sau đó lại nghĩ, vẫn là lấy ra hai cái để giành cho cha Hàn và mẹ Hàn buổi trưa quay lại ăn.
Cất màn thầu xong xuôi, Hàn Mạn Mạn lại đi đến phòng khách lục lọi.
Những nơi đi đến đều giống như bị trộm.
Cuối cùng còn lấy đi một gói bánh quy hạt óc chó, lúc này mới vừa lòng thỏa ý mà ra cửa, trở về trường học.
Lại không biết mẹ Hàn đã sớm lấy xe đạp từ chỗ cha Hàn, bảo cha Hàn tự đi bộ đi làm, bà ta muốn theo đuôi Hàn Mạn Mạn, đi thôn Thiện Thủy nhìn xem sao.
Xem con gái nhà bà ta rốt cuộc lấy mấy thứ này cho ai.
Hàn Mạn Mạn ở phía trước thong thả đạp xe, mẹ Hàn ở phía sau đạp xe đến nghiến răng nghiến lợi.
Từ xa đều có thể nhìn thấy cái túi căng phồng, theo bước đạp xe của Hàn Mạn Mạn mà lên lên xuống xuống.
Hàn Mạn Mạn không hề phát hiện mẹ mình đã đi theo phía sau một chút nào.
Đến trường học liền trực tiếp đưa màn thầu cho thím Vương.
Thím Vương nhìn một túi màn thầu làm bằng bột mì, da một tiếng, khen ngợi nói: “Chỗ màn thầu này hấp thật tốt, cô giáo Hàn thật đúng là dụng tâm.
Nếu như là người khác, làm gì nỡ mang ra.
Chính là trong thôn của chúng tôi, đều không nỡ cho trẻ con ăn màn thầu tốt đến vậy.”
Hàn Mạn Mạn cười cười, dào dạt đắc ý trở về văn phòng.
Mà mẹ Hàn trốn ở góc phòng, đúng lúc nhìn thấy Hàn Mạn Mạn từ phòng bếp đi ra, khi đi vào cái túi vẫn còn phồng, lúc đi ra đã xẹp lép.
Mẹ Hàn lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp để thăm dò.
Thím Vương thấy là người lạ, lại nhìn quần áo và cách trang điểm của mẹ Hàn, không giống như là người bình thường, bèn nghi hoặc hỏi: “Đồng chí, cô tìm ai?”
Mẹ Hàn nhìn phòng bếp, lại nhìn thím Vương đứng ở bên cạnh kệ bếp một cái, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đồng chí, tôi đây là vì muốn hỏi thăm cô giáo Hàn mà đến đây.”
Thím Vương nhất thời cảnh giác nhìn mẹ Hàn.
Vô duyên vô cớ đi hỏi thăm cô Hàn làm gì.
Mẹ Hàn thấy thím Vương cảnh giác như vậy, ấn tượng với thím Vương lập tức tốt hơn vài phần.
Chậm rãi đi vào phòng, nhã nhặn nói: “Đồng chí, cô đừng hiểu lầm, ờ thì , là thế này, con trai tôi bảo với tôi là nhìn trúng cô Hàn.
Muốn để chúng tôi đi xin kết thông gia.
Nhưng chị cũng biết đấy, chuyện kết thân này là chuyện lớn.
Thì là, tôi suy nghĩ tới tìm thăm dò một chút, cô Hàn này nhân phẩm như thế nào?”